Chương trước
Chương sau
Kiều Tả Kỳ rúc vào vòng tay của chồng một cách khó chịu.
Kể từ sau khi cha mẹ của Lăng Vân qua đời, trước khi cậu Thiên Lăng thoái vị về ở ẩn ở Huyễn Thiên Các, cậu ấy còn quỳ một ngày một đêm ở trước mộ của lão tổ tông. Mẹ của bà là trưởng công chúa Lạc Thiên Mộng cũng nhốt mình trong phòng trong cả nửa năm chưa hề ra ngoài.
Trong một tháng u tối đó, không là gì đối với người ngoài, nhưng đã để lại trong tim của hai nhà Lăng Lạc một vết sẹo không thể xoá nhoà!
Đều là do Lăng Vân!
Nhìn thấy cảm xúc này của bà, Kỷ Lệ Tôn nói: “Anh đưa em lên phòng cho khách nghỉ ngơi một chút.”
Kiều Tả Kỳ gật đầu, lúc đứng dậy cùng với chồng mình, Nghê Chiến đột nhiên vội vàng ngăn bọn họ lại: “Dì Kỳ! Bệ hạ đã biết chuyện anh trai của cháu là con trai của ngài ấy rồi, khoan hẵng nói chuyện này cho cô của cháu biết, cô đã quá khổ rồi, có những vết sẹo mà bị vạch ra thì sẽ rất đau, cô sẽ không chịu nổi đâu, chúng ta cứ từ từ tính kế lâu dài đi!”
Nghê Chiến thật sự sợ bà rồi, người phụ nữ này quá là dũng mãnh, ngay cả Hoàng Đế đương nhiệm mà cũng dám mắng nữa!
Kỷ Lệ Tôn nhìn thấy Nghê Chiến sốt sắng như vậy thì cũng khuyên bảo: “Em mau đồng ý đi, em nhìn thằng bé sốt sắng đến thế nào rồi kìa.”
“Được.” Kiều Tả Kỳ gật gật đầu, rồi lại nói với Kỷ Lệ Tôn: “Chúng ta mau lên lầu ba đi, em còn có rất nhiều chuyện muốn nói với Tiểu Thu! Có rất nhiều chuyện em muốn hỏi nó!”
“Được.”
Mọi người lần lượt lên lầu, Nghê Chiến một mình đứng ở trong đại sảnh.
Nhìn thấy Cố Duyên đang giúp đỡ Khúc Thi Văn dọn dẹp đĩa trái cây, anh liền búng tay với Cố Duyên một cái: “Ông đây buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ, theo ông lên lầu kể truyện cho ông nghe, khi nào ông ngủ rồi thì cô mới được đi.”
Vẻ mặt Cố Duyên cạn lời: “Cậu Nghê, cậu năm nay mấy tuổi rồi?”
Nghê Chiến chỉ lo lên lầu, không có quan tâm, anh không đáp mà hỏi ngược lại: “Thượng Tư chính tứ phẩm đối đãi với Hoàng thân quốc thích như vậy sao?”
Trần Tín đứng ở một bên có chút không hiểu, hình như cậu Nghê gần đây vô cùng thích gây rắc rối cho em gái anh đó nhỉ.
Anh tiến lên một bước, sáp tới bên tai em gái: “Sao em đắc tội với cậu ấy rồi?”
Cố Duyên bĩu môi, vẻ mặt quái lạ: “Trời mới biết!”
“Khụ khụ, cậu Nghê, tôi biết rất nhiều truyện, hay là để tôi kể cho cậu nghe nha?” Trần Tín mỉm cười, nói: “Trước đây lúc cháu trai tôi ở nhà, anh trai và chị dâu tôi bận rồi thì đều là do tôi coi sóc, tôi hay kể truyện để dỗ nó ngủ đó.”
Nghê Chiến trợn trắng mắt với Trần Tín một cái rồi lại nhìn Cố Duyên, vươn vai lười biếng một cái sau đó chậm rãi bước lên cầu thang xoắn màu trắng.
Hai anh em Trần Tín đối mắt nhìn nhau, không hiểu.
Trong không khí chợt truyền đến thanh âm dễ nghe chết tiệt của Nghê Chiến: “Tôi buồn ngủ rồi, không muốn nghe kể truyện nữa, mọi người ngủ ngon!”
—Tôi là vạch kẻ của cậu Nghê mới chớm yêu nhưng không hề biết—
Sau khi Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo về phòng, cô vẫn không dám nói chuyện.
Cô tự mình đi vào nhà vệ sinh, mở sẵn nước tắm cho anh, nhỏ một hai giọt tinh dầu oải hương, muốn để anh thư giãn một chút.
Lấy quần áo để thay đặt lên đùi của anh, Tống Vĩnh Nhi nói: “ông chú, chân của anh có thể đứng dậy rồi, em mở nước cho anh xong rồi đó, anh đi ngâm chút đi.
Lăng Ngạo sắc mặt vô cảm, cả người giống như là bị điểm huyệt.
Tống Vĩnh Nhi sợ hãi đưa tay đẩy đẩy anh, nhưng phát hiện anh đôi mắt anh sáng đến kinh người.
“ông chú!” Cô vội vàng gọi: “Anh đang nghĩ gì vậy? Đừng doạ em.”
“Muốn ông ta chết!”
Anh mở miệng ra thì nói câu này, anh ngước mắt lên nhìn Tống Vĩnh Nhi, từng câu từng chữ nói: “Anh muốn Lăng Vân đi chết! Muốn ông ta chết!”
Bị ánh mắt hung hãn của anh ép lui lại một bước, Tống Vĩnh Nhi sợ hãi mà vỗ vỗ ngực của mình: “ông chú~! Anh đừng như vậy~”
Một tiếng dịu dàng, tràn đầy sự nhát gan của thiếu nữ.
Lăng Ngạo hồi thần, ánh mắt có hơi áy náy mà nhìn cô, anh kéo tay cô, kéo cơ thể của cô đến gần, nói: “Bé ngoan đừng sợ, anh doạ em sợ rồi, xin lỗi.”
“ông chú, em biết trong lòng của anh khó chịu, nhưng ân oán của thế hệ trước chắc cũng không thể giải thích rõ ràng được, cũng đừng nên truy cứu quá sâu nữa. Bây giờ chúng ta có được sống hạnh phúc hay không mới là điều quan trọng nhất mà, không phải sao?”
“Ừm.”
Lăng Ngạo cúi đầu hôn lên bàn tay nhỏ của cô, sau đó buông ra, tự mình đẩy xe lăn vào phòng tắm.
Nhìn bóng ảnh ngập tràn tâm sự của anh, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy ông chú hình như có chút khác rồi.
Sau khi vào nhà tắm, Lăng Ngạo ngâm mình đến hơn một tiếng.
Tống Vĩnh Nhi có chút lo lắng, cô tiến lên trước gõ cửa: “ông chú?”
Bên trong không có trả lời.
Cô lại gõ một hồi: “ông chú?”
Thanh âm của Lăng Ngạo lúc này mới từ bên trong truyền đến: “Ồ, anh ra ngay.”
Tống Vĩnh Nhi lè lè đầu lưỡi, thằng cha này chắc không phải là gần đây quá vất vả nên ngủ quên trong bồn tắm đó chứ?
Cô cầm lấy quần áo của mình đứng ở cửa nhà vệ sinh đợi, đợi anh ra khỏi cửa thì rất nghiêm túc nhìn anh: “ông chú, anh ổn không?”
Khoé mắt anh đỏ hoe, còn sưng nữa.
Vừa nhìn là biết đã khóc rất dữ dội ở bên trong rồi.
Nhưng Tống Vĩnh Nhi sợ cảm xúc của anh không tốt cho nên luôn canh ở ngoài cửa, căn bản không có nghe thấy tiếng khóc của anh.
Cô nghĩ, anh nhất định là sợ cô lo lắng nên mới đau mà không nói rồi!
Đời này, 26 năm ngắn ngủi, những đại nạn xảy ra trên người anh có thể là còn nhiều hơn người ta trải qua cả đời nữa!
“ông chú, nếu như anh khó chịu, có thể khóc trong lòng của em, em không có cười anh đâu.”
Tống Vĩnh Nhi đặt quần áo của mình qua một bên, nhẹ nhàng ngồi lên đùi của anh, cánh tay nhỏ còn chưa nhấc lên thì anh đã ôm lấy eo của cô, vùi cả mặt mình lên phần cổ của cô, lại khóc dữ dội thêm một lần nữa.
Nhưng mà lần này anh nghe lời rồi, đã khóc ra thành tiếng.
Tống Vĩnh Nhi vừa vỗ vỗ lưng của anh, vừa vuốt ve phần tóc sau đầu của anh, nghe thấy tiếng khóc của anh mà trong lòng cô cũng khó chịu cực kỳ!
Anh nhất định là cảm thấy vô cùng bất lực nhỉ, mẹ của mình chịu đựng sự tổn thương như vậy, nhưng anh lại không có cách nào cả.
“ông chú, chỉ được khóc lần này thôi đó!”
Trong lòng Tống Vĩnh Nhi cũng khó chịu, nhưng vẫn cố gắng ngọt ngào nói với anh: “ông chú, phát tiết toàn bộ sự đau khổ và uỷ khuất ra đi, nhưng chỉ có thể khóc một lần này thôi, lần sau không được khóc nữa, nếu anh mà còn khóc nữa, trái tim em sẽ nứt ra đó.”
Thanh âm của tiểu nha đầu vừa dứt thì tiếng khóc của anh trở nên nhỏ hơn.
Nghẹn ngào một phút, làm dịu cảm xúc của mình lại, anh dụi đi nước mắt trên phần cổ mịn màng của cô, ngước đôi con ngươi nước mắt lã chã lên nhìn cô: “Anh không khóc nữa, em đừng đau lòng!”
Đôi mắt đó tràn đầy sự ỷ lại và thương xót đối với cô, Tống Vĩnh Nhi nhìn mà có chút say.
Cô hôn lên trán của anh, mỉm cười rất xán lạn với anh, cố gắng hoá giải đi tâm trạng bất an của anh.
Đau xót mà lau đi vệt nước mắt trên má giúp anh: “Được, chỉ cần anh không khóc, em sẽ không đau lòng!”
Trong lòng, tiểu nha đầu lại áy náy vạn phần.
ông chú, xin lỗi anh, em không phải cố ý gạt anh đâu, cho dù anh có khóc hay không, em cũng không thể nào kiềm chế sự đau lòng của mình đối với anh được.
Bởi vì, em yêu anh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.