Tâm trạng của Kiều Tả Kỳ dần bình tĩnh lại dưới sự an ủi của mọi người.
Không khí tràn ngập hương cà phê nồng nặc, những món tráng miệng tinh tế được xếp ngay ngắn trên đĩa, hai đĩa trái cây làm từ các loại trái cây nhiệt đới nhập khẩu được sắp xếp giống hệt nhau, mỗi đĩa được đặt ở bên ngoài cùng bên trái và bên phải của bàn cà phê.
Xe lăn của Lăng Ngạo được đặt ở giữa hai chiếc ghế sofa, Tống Vĩnh Nhi ngồi ở đầu ghế sofa bên cạnh, sát vai với anh.
Những người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống, anh em Trần An đứng ở bên cạnh, Cố Duyên và Khúc Thi Văn cũng thỉnh thoảng châm thêm nước cho mọi người, và thay dụng cụ ăn vân vân.
Thật ra lúc này ngoại trừ Nghê Chiến ra, không có ai đặt tâm tư lên việc ăn uống nữa.
Anh không ngừng sai bảo Cố Duyên, lát hồi thì bảo cô bưng đĩa, lát hồi bảo cô lấy muỗng cho anh, lát hồi thì bảo đường trong cà phê quá ít, lát hồi thì lại nói muốn uống nước táo chua, tóm lại anh là không muốn nhìn thấy Cố Duyên đi ra khỏi anh quá xa, muốn cô phải không ngừng quay xung quanh anh.
Dưới ánh đèn lộng lẫy, đưa ánh mắt nhìn qua các chủ nhân ngồi ở trên ghế sofa, tuỳ tiện chọn một người từ trong đó ra, đều là nhân vật nhân trung long phụng.
Bạch Ly Thu ngồi yên lặng, nhìn xung quanh một vòng.
Trước đây luôn cảm thấy vẻ ngoài của bản thân mình quá hoa lệ, là vẻ đẹp trời sinh, bây giờ xem ra, gen mà tổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1772058/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.