Gửi tin nhắn cho Lăng Ngạo xong, Tống Vĩnh Nhi ngồi trước bàn trang điểm tháo đôi bông tai xuống, cẩn thận đặt vào hộp trang sức.
Điện thoại trên bàn rung lên.
Lăng Ngạo nhắn lại cho cô một chữ: “Cùng.”
Cô bĩu môi, nghĩ có lẽ bây giờ anh đang rất bận, nếu không thì đã gọi điện thoại cho cô hoặc là sẽ nhắn dài hơn rồi.
Sở dĩ cô gửi tin nhắn cho anh cũng là vì sợ anh đang bận, hơn nữa cô cũng hơi xấu hổ, không muốn chủ động gọi điện thoại cho anh, anh lại kiêu căng.
Cô nhớ lại chuyện đấu võ mồm với Lăng Ngạo, bỗng không nhịn được nói: “Dáng vẻ anh lúc hung dữ cãi nhau thật là đáng yêu.”
Tống Vĩnh Nhi lắc đầu, cô cảm thấy mình điên thật rồi!
Làm gì có cô gái nào bị người khác mắng là tiền mãn kinh gì đó lại còn cảm thấy đối phương đáng yêu chứ?
Cốc cốc!
Là Mạnh Tiểu Long gõ cửa, anh quan tâm hỏi: “Vĩnh Nhi, em xong chưa?”
Tống Vĩnh Nhi thu hồi suy nghĩ, lấy chiếc nhẫn trong hộp trang sức mà Mạnh Tiểu Long đưa cho cô trước đó đi về phía cửa phòng.
Mở cửa phòng ra, cô thấy Mạnh Tiểu Long đang mỉm cười nhìn mình.
Anh mặc áo thun màu xám, quần bònhạt, dáng người cao gầy, trông rất đẹp trai, khỏe khoắn.
Nhưng anh càng như thế, Tống Vĩnh Nhi càng đau lòng.
Không phải đau lòng người khác mà là đau lòng Lăng Ngạo!
Người đàn ông ấy, từ sau năm mười bảy tuổi không còn đứng lên được nữa, vẻ đẹp trai khỏe mạnh của anh Tiểu Long như càng bộc lộ khiếm khuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771938/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.