Ánh sáng ban mai chiếu vào bảng quảng cáo ngoài cửa sổ. Tống Vĩnh Nhi vừa mở mắt đã nhìn thấy. Cô cuộn trong chăn duỗi người, rồi cười tít mắt nhìn người đàn ông trong hình và nói: “Chú, chào buổi sáng!” Sau khi rời giường, vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô bước xuống lầu và phát hiện vợ chồng Tống Quốc Cường và Mạnh Tiểu Long đã dùng xong buổi sáng, mọi người đang ngồi trên sofa đợi cô. Bậc thang dưới chân có màu vàng nâu, tạo cảm giác chắc chắn mà sang trọng. Cô vừa bước xuống lầu, trong đầu bỗng nhớ đến cầu thang xoắn ốc màu trắng ở cung Tử Vi, giống như giấc mơ trong truyện cổ tích, sau khi xoay chuyển vòng vòng sẽ thông thẳng đến hạnh phúc. Bàn tay nhỏ bé yếu ớt siết chặt lại. Cô muốn nắm lấy hạnh phúc đó. “Vĩnh Nhi!” Lưu Lan không biết tối hôm qua chồng cô đã có nói chuyện với con gái, thấy cô bước xuống, bà tươi cười đứng dậy hướng vào bếp nói: “Đem phần ăn sáng của cô chủ ra đây mau!” Tống Quốc Cường như đang nói chuyện gì đó với Mạnh Tiểu Long, thấy cô đi xuống bèn im lặng không nói tiếp. Mạnh Tiểu Long đứng lên, nhìn cô mỉm cười: “Vĩnh Nhi, sáng mai chuyến bay của Tiểu Ngư sẽ hạ cánh, mai anh và em đi đón em ấy nha!” “Dạ, được.” Cô gật đầu. Cô bị Lưu Lan kéo đến trước sô pha, vừa chuẩn bị ngồi xuống thì Tống Quốc Cường lại nói thêm: “Hai bác Mạnh của con tối mai cũng đến nơi, ba đã cho người sắp xếp và thu dọn phòng cho họ, con hôm nay không có làm gì thì vào phòng coi thử, coi có thiếu gì thì con và Tiểu Long sẵn tiện ra ngoài dạo rồi mua thêm.” “Những chuyện này giao cho chú Tề không phải là được rồi sao?” Chú Tề mà cô nhắc đến là quản gia Phương Tề của nhà họ Tống. Nói ra thì Phương Tề cũng có thể coi như là người nhà của nhà họ Tống, vì ông là em họ của chị dâu của Lưu Lan, lúc còn ở Thanh Thành, ông đã đi theo vợ chồng Tống Quốc Cường nhiều năm, là người tỷ mỉ, nghiêm khắc và rất trung thành, ân cần và hiểu ý người. Tống Quốc Cường cười và nói: “Thật đúng là tính trẻ con! Bác Mạnh là ba chồng tương lai của con, đích thân con sắp xếp bày trí vật dụng hằng ngày cho ông, như vậy không phải là có thành ý hơn sao?” “Đúng rồi!” Lưu Lan cũng cười nói: “Thật ra trong nhà cũng không thiếu gì, con với Tiểu Long đi dạo xem thử, sẵn tiện ăn cơm và coi phim gì gì đó. Tuổi trẻ các con bây giờ, hẹn hò nhau không phải như vậy sao? Đợi mai Tiểu Ngư đến rồi, ba đứa tụm vào nhau thì lúc đó có mà muốn thời gian riêng của hai người sợ là không có cơ hội đâu!” Người giúp việc bê bữa ăn sáng đến rồi đặt lên bàn trà trước mặt Tống Vĩnh Nhi. Một chén kỷ tử bạch yến, và một đĩa bột khoai từ táo đỏ. Cô bưng chén tổ yến lên, rồi đột nhiên nhớ đến món chè bo bo nấu rượu mà cô được ăn ở nhà họ Nghê, tuy lúc đó cô có bị say, nhưng tay nghề của bà Nghệ/Nghệ phu nhân thật sự rất khéo: “Ngày mai con muốn ăn món chè bo bo nấu rượu, nhưng rượu gạo/nếp đừng dùng loại nồng độ cao quá, không thì con sẽ say đó.” “Sao đột nhiên con lại muốn ăn món đó?” Nụ cười trên mặt Lưu Lan tắt đi, đúng là con nít, tính khí thất thường, lúc thế này, lúc lại thế kia. Tống Vĩnh Nhi nói: “Buổi trưa hôm trước ở nhà mẹ đẻ của phu nhân Nguyệt Nha, đích thân phu nhân Nghệ làm đó, ăn ngon lắm.” Nói tới đây, cô liếc mắt nhìn Tống Quốc Cường theo bản năng: “Chú cũng thích ăn, anh ấy uống liền một lúc ba chén, còn uống luôn phần nữa chén còn lại của con. Phu nhân Nghệ vì biết chú sẽ ghé qua, cho nên trước đó mấy ngày đã ngâm rượu trước, rồi đích thân làm cho chú ăn. Tụi con đi theo qua đó nên cũng được ăn ké hưởng lây.” Mọi người sửng sốt! Lúc này Lưu Lan mới để ý đến đôi bông tai trân/hạt châu vàng trên tai con gái, bà hỏi: “Đôi bông tai này của con là thật sao?” Tối hôm qua bà đã thấy rồi, nhưng vì con gái bà vốn dĩ không thích xa hoa, cũng không thích vinh hoa phú quý, cho nên cho dù cậu Tư có tặng cô cái gì thì cô cũng không khoe khoang như vậy, cho nên bà cứ tưởng nó là giả, chỉ là đồ trang trí thôi! Đôi mắt của Tống Quốc Cường có phần sâu thẳm hơn: “Là ai tặng cho con?” Con trai tặng quà cho con gái, sẽ không có tâm tư như vậy, tặng đôi bông tai trị giá gần bằng cả thành phố. Đôi bông tai này nhìn là biết ngay món quà do người lớn tuổi nữ giới có vai vế cô, bà tặng cho bậc con cháu, giống như đôi bông tai trên tai Tống Vĩnh Nhi, hoặc thông thường còn có đại loại như vòng đeo cẩm thạch. Vì vậy nên vợ chồng Tống Quốc Cường tin chắc rằng món quà đó không phải do cậu Tư tặng. Tống Vĩnh Nhi đưa tay sờ sờ viên chân trâu rồi buông ra, cô trả lời có chút thẹn thùng: “Dạ, là phu nhân Nguyệt Nha tặng con ạ.” Tống Quốc Cường: “.” Tống Vĩnh Nhi nghiêm túc thật thà kể lại toàn bộ câu chuyện diễn biến trước và sau khi phu nhân Nghệ cầm trân châu vàng ra, rồi lại nói: “Cho nên ông nội Nghệ có dặn dò là cho con nhận lấy trước, rồi sau này có muốn trả lại thì cũng phải đợi sau khi gặp phu nhân Nguyệt Nha rồi đích thân trả cho bà ta.” Nói như vậy có nghĩa là thế lực phía sau của Lăng Ngạo là Hoàng thất? Phu nhân Nguyệt Nha tôn quý như vậy, mà mẹ của bà ta lại đích thân làm đồ ăn cho Lăng Ngạo ăn, phu nhân Nguyệt Nha còn nhờ mẹ bà tặng quà cho Tống Vĩnh Nhi! Sắc mặt của Tống Quốc Cường trở nên khó coi hơn. Mạnh Tiểu Long thấy Tống Quốc Cường có vẻ như có ý muốn rút lui, anh liền nói: “Phu nhân Nguyệt Nga là người phụ nữ tao nhã lương thiện như vậy, cho dù là có quan hệ thâm tình gì với Lăng Ngạo thì cũng không có chuyện bà dung túng cho Lăng Ngạo cưỡng ép con gái nhà lành được?” Chỉ một câu nói đã triệt để đánh tan sự đắn đo trong lòng Tống Quốc Cường, đến cả Lưu Lan cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Long nói đúng. Con mau ăn đi, ăn xong rồi đi ra ngoài dạo.” Tống Vĩnh Nhi le lưỡi có chút nhụt chí. Thật sự cô không phải loại người tham vinh hoa phú quý, đôi bông tai vàng này, hôm qua trước khi tắm, cô đã tháo xuống và cho vào hộp đựng, chỉ là cô đột xuất nghĩ đến chiêu/cách này: cô nghĩ cô đưa phu nhân Nguyệt Nha ra thì Tống Quốc Cường sẽ cảm thấy có áp lực, vậy thì ông sẽ không không dám manh động mà thúc giục cô và Mạnh Tiểu Long đính hôn nữa! Vốn dĩ có vẻ như Tống Quốc Cường đã có dấu hiệu đắn đo, nhưng lại bị câu nói của Mạnh Tiểu Long phá hủy! Cô hai ba ngụm nuốt phần còn lại của chén yến, rồi bĩu môi đứng dậy đi lên lầu. Bất chợt cô cảm thấy cổ tay mình bị thắt chặt, cô cúi đầu nhìn phát hiện Mạnh Tiểu Long đang nắm lấy cổ tay cô: “Câu nói vừa rồi của anh không phải cố ý đâu, em đừng giận anh.” “Nó dám sao!” Tống Quốc Cường liền lên tiếng an ủi Mạnh Tiểu Long: “Tiểu Long à, con đừng suy nghĩ lung tung, Vĩnh Nhi tâm tính khá đơn giản, cũng giống như con vậy!” Mạnh Tiểu Long nói tiếp: “Con chỉ muốn Vĩnh Nhi vui vẻ.” Lưu Lan cũng cười và nói: “Dì biết, đàn ông cả thế giới này đối xử tốt với Vĩnh Nhi nhà mình, ngoại trừ ba của Vĩnh Nhi thì chỉ có Tiểu Long con rồi.” Mạnh Tiểu Long có chút ngại ngùng cười, những vẫn nghiêm túc nhìn Lưu Lan: “Dì Lan, con thật lòng yêu Vĩnh Nhi, cô ấy là cô gái tốt, xứng đáng để con đối xử tốt cả đời với cô ấy.” “Ha ha ha ha, Vĩnh Nhi, con nghe kìa, Tiểu Long tốt chưa kìa. Con mau lên lầu lấy đồ rồi ra ngoài dạo với Tiêu Long đi!” Tống Vĩnh Nhi hít hơi sâu. Không biết vì lý do gì, căn nhà rộng lớn mà cô đã ở hai năm, những người mà cô đã biết và ở chung mười tám năm, giờ đột nhiên trở nên xa lạ, không gian như thiếu cái gì đó, và dư thừa cái gì đó, nói chung là không còn như ngày xưa rồi. Giống như không còn quay về được nữa, cô cũng không còn muốn ở lại đây nữa. Cô nhớ tới cung Tử Vi với mảng biển xanh, nhớ đến từng cái đèn, từng hình ảnh trong đó, thậm chí cô cũng bắt đầu nhớ Trân Trân. Sau khi trở về phòng, Tống Vĩnh Nhi đứng trước cửa sổ nhìn gương mặt của Lăng Ngạo, cô khẽ cười rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: “Chú, em nhớ anh rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]