Nhìn dáng vẻ Tống Vĩnh Nhi như là đau lòng muốn chết, Trần Tín sợ tới mức có chút hoảng hốt.
Nhiều năm đi theo Lăng Ngạo như vậy, dựa theo phản ứng của anh ất, anh sao không thể biết được mức độ quan trọng của Tống Vĩnh Nhi trong lòng Lăng Ngạo?
Cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Lăng Ngạo lại thấy được khuôn mặt Lăng Ngạo trầm xuống, hai cánh môi mỏng mím chặt vạch ra một đường cứng ngắc, đôi mắt mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tống Vĩnh Nhi, hận không thể đem cô chọc thủng.
Trần Tín vội vàng tìm kiếm nguyên nhân của vụ việc, nhẹ nhàng dỗ Tống Vĩnh Nhi: “Cô Tống, nếu có chuyện gì thì nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng giúp cô giải quyết hiểu nhầm, cô đừng có khóc, cô mà khóc là mọi người trên thế giới này đều phải khóc đó!”
Lời này cũng không phải nói quá, Lăng Ngạo không vui thì đừng ai nghĩ đến chuyện sẽ có một ngày vui vẻ.
Ngược lại lúc này, Lăng Ngạo dường như là càng muốn tìm rõ được nguyên nhân khiến cô đau lòng: “Em vừa hỏi quần áo tôi đâu rốt cuộc là muốn làm gì?”
Tống Vĩnh Nhi hít sâu một hơi, không nói lời nào, cũng không hề quay lại.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình như một con ngốc, rõ ràng là biết chuyện gì đang xảy ra, vậy mà còn muốn ngồi một chuyến máy bay đi đến nơi xa xôi này tìm ngược.
Hiện tại thì tốt rồi! Tận mắt nhìn thấy bọn họ ở trước mặt mình diễn trò, tận mắt nhìn thấy anh vừa tắm rửa xong liền đi ra và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771908/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.