Thành phố H đón nhận một trận mưa tầm tã.Sấm sét giống như một móng vuốt đen, sau khi lộ ra bộ răng nanh hung hăng của mình, nó liền ngậm chặt rồi lập tức rơi nước mắt trong vô tận. Chỗ mà Trần An tới có tên là Thanh Li Uyển. Nơi tòa nhà vừa mang nét cổ xưa, vừa mang phong cách hiện đại này đang ở đã có trăm năm lịch sử, cũng là nơi mà chính phủ đã bãi bỏ chính sách của mình, cho phép những người thừa kế của người nhà họ Nghê vĩnh viễn ở lại chỗ này. Đến nơi, Trần An được quản gia dẫn vào sân, rồi đưa anh lên phòng làm việc ở lầu hai. Người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trước bàn làm việc tên là Nghê Chiến. Anh chính là cháu trai của Nghê Tử Dương và hiện tại anh cũng chính là người đang đứng đầu nhà họ Nghê. Anh lẳng lặng nghe Lỗi Lạc đem mọi chuyện kể lại rồi ra hiệu cho Trần An ở đây chờ một chút, nhanh chân bước lên tầng ba. Mà giờ phút này, Nghê Tử Dương sớm đã nghe người giúp việc thông báo, liền đứng dậy. Khoảnh khắc ông mở cửa phòng ngủ ra, trong chớp mắt, phía sau truyền đến giọng nói đầy sự nghi ngờ của vợ mình: “Có phải Ngạo đến đây hay không?” Nghê Tử Dương dừng bước, quay đầu nhìn về phía vợ mình với ánh mắt có chút trấn an: “Ừ. Em đi ngủ đi.” “Nó đến sớm hơn so với mọi năm 1 ngày, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” “Không có, em không cần lo lắng. Chỉ là nó lần này còn mang theo một cô gái thế nhưng lại có chút hiểu nhầm nên cô bé đó đã bỏ đi. Nó nhờ chúng ta tìm cô bé đó hộ nó.” “Vậy anh còn sửng sờ ở đây làm cái gì? Còn không mau gọi điện thoại cho thị trưởng?” Nghe thấy tiếng vợ mình phàn nàn, Nghê Tử Dương có chút dở khóc dở cười: “Tôi bây giờ là muốn đi thư phòng gọi điện thoại đây, mau ngủ đi! Tôi sẽ đi gặp Lỗi Lạc, hỏi tình hình cụ thể.” Vì thế…. Cả thành phố H, từ lúc 12h đêm đến 3h sáng, mọi người đều tập trung tìm một cô gái có tên là Tống Vĩnh Nhi. Khi Nghê Chiến nhận được tin tức, anh liền tự mình lái xe qua. Đó là một quán bar tên là Three, đã có lịch sử lâu đời ở thành phố H, mà một trong những người sáng lập năm đó chính là Nghê Tử Dương. Một đám cả ngàn người chụm đầu đi tìm cô, kể cả cảnh sát vũ trang lẫn lính cứu hỏa cũng được phái đi, vậy mà lại không ngờ được cô gái nhỏ đó lúc này là đang ngồi trong này. Một chiếc áo sơ mi màu đen cổ hình chữ V, cộng với một chiếc quần jean tối màu, chỉ là một bộ quần áo đơn giản, toàn thân từ trên xuống dưới nhìn không ra là nhãn hiệu gì, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ đẹp cao quý của người này. Một người đàn ông cao to 1m87, bối cảnh gia đình khó ai có thể địch nổi và còn huyết thống hỗn hợp trên người của anh. Muốn biết con lai Nghê Chiến có bao nhiêu phần đẹp trai? Vậy hãy nghĩ đến Kim Thành Vũ, nghĩ đến Lưu Đức Hoa. Nghê Chiến vừa xuất hiện, cả quán bar lập tức liền sôi nổi hẳn lên. Đó chính là người tình trong mơ của tất cả phụ nữ ở thành phố H, từ những thiên kim con nhà giàu có cho tới những người phụ nữ gia cảnh bình thường đều muốn có được người con rể vàng này. Những người đàn ông lúc này đều đã nhường bước, những người phụ nữ ở đây cũng đã di chuyển, ánh mắt lo lắng của Nghê Chiến quét qua một vòng hội trường, sau đó đi đến hướng một bóng dáng ngồi ở quầy bar với li nước màu xanh lam. Lúc này, đã có một vài người đàn ông dự tính gây rối, nhắm vào cô gái nhỏ bé ngon miệng này. Nghê Chiến nhanh chóng tiến lên, lấy di động ra nhìn vào tấm ảnh mà Lỗi Lạc gửi cho anh, so sánh với cô bé đang say ôm bình rượu ngủ gật trước mắt. Giây tiếp theo, anh bước tới, một tay đưa lên, tay còn lại liền thình lình cầm một chiếc áo khoác tây trang rộng thùng thình đem cô bé này trực tiếp gói lại rồi ôm đi. “Buông tôi ra! Dám làm chuyện xằng bậy, tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!” Tống Vĩnh Nhi cảm thấy rất khó chịu, đầu óc choáng váng, mở mắt ra nhìn thấy những ánh sáng nhâp nhằng này càng làm cô cảm giác thêm choáng váng. Cô chỉ là muốn ghé vào quầy bar để nghỉ ngơi, thế nhưng chính cô cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra với chính mình. Đợi cho Nghê Chiến ôm cô rời khỏi quán bar, dưới ánh sáng của đèn đường cùng bóng đêm đen đan xen lẫn nhau, cô cố gắng nâng mí mắt mới có thể nhìn rõ được gương mặt đang phóng to trước mặt mình. “Oa! Anh thật đẹp trai đó.” Hai mắt Tống Vĩnh Nhi đều đã sáng như ao, khẽ giọng nói: “Bị một người đàn ông đẹp trai như vậy đem đi, tôi cũng thật là lời nha. Này anh chàng đẹp trai, tôi tên Tống Vĩnh Nhi, còn anh tên gì?” Nghê Chiến có chút dở khóc dở cười liếc cô một cái: “Cám ơn về lời khen này, cô cũng rất xinh đẹp.” Gió đêm ở bên tai vù vù thổi qua, Tống Vĩnh Nhi cũng không biết Nghê Chiến đã ôm cô đi được bao lâu, cô chỉ nhớ rõ trước mắt có một cái đèn đường vô cùng to lớn đang không ngừng lùi về phía sau cô, thật giống như là ở trong phim. “Tuy là anh đẹp trai nhưng cũng không thể bắt nạt tôi!” “Không dám, cô là người phụ nữ của anh trai tôi.” “Anh trai anh? Là Mạnh Tiểu Long hay là Lí Dịch Phong? Hay là Tỉnh Bách Nhiên?” Nghê Chiến bất đắc dĩ nở nụ cười, trong lòng biết cô say, cũng không thèm trả lời.. Mà cô, lại cười ngây ngốc: “Làm sao bây giờ đây, thật khó để lựa chọn nha! Tôi thích Lí Dịch Phong, anh ấy thực đẹp trai nha, nhưng mà tôi cũng thích Tỉnh Bách Nhiên, đa tài đa nghệ, có thể tự sáng tác, con người cũng rất tốt, vừa nhìn là biết là một người ấm áp, tôi rất thích những người đàn ông ấm áp!” “Như vậy sao?” Nghê Chiến rốt cục cũng có chút phản ứng: “Anh trai tôi quả thực là có chút lạnh lùng.” Nói xong liền cúi đầu, trực tiếp đặt cô vào vị trí ghế lái phụ, giúp cô cài dây an toàn xong xuôi, liền đem ghế ngồi hạ thấp xuống, giúp cô có tư thế ngủ thoải mái nhất. Tống Vĩnh Nhi bắt đầu bất an giãy dụa: “Anh là người xấu phải không? Mau buông tôi ra, tôi phải về nhà!” “Ngủ đi!” Nghê Chiến không biết lấy ra được một cái chăn bé từ đâu, đắp lên người cô, nói: “Tôi là người tốt, tôi đến đây đưa cô về nhà.” Âm thanh kia như là có ma lực, nói xong Tống Vĩnh Nhi liền im lặng. Xe hướng chạy về phía khách sạn nơi Lăng Ngạo đang ở. Dọc theo đường đi, cô lại bắt đầu khóc sướt mướt, cái miệng nhỏ nhắn nói liên tục không ngừng.. Nghê Chiến không biết cô với Lăng Ngạo rốt cuộc là có chuyện gì, thế nhưng dựa theo những lời nói không ăn khớp với nhau mà cô vừa khóc lóc vừa kể lể, anh cũng có thể nghe ra được là Lăng Ngạo sau lưng cô đi tìm người phụ nữ khác. Chuyện này hoàn toàn không có khả năng! Ngay lúc anh định hỏi cô một chút chuyện, cô lại thay đổi phong cách bắt đầu ca hát. Cứ như vậy 15 phút, chỉ dựa vào việc chăm sóc cô nhóc này, Nghê Chiến đều cảm thấy rằng, Lăng Ngạo đúng là kẻ dở hơi mới đi coi trọng cô gái nhỏ này.. Khi Nghê Chiến ôm cô bé đang bị cuốn kín mít cả chăn cùng với cái áo khoác trên người xuất hiện trước cửa phòng Lăng Ngạo, phía sau cửa không chỉ có Trần Tín và Điền Thi Thi mà ở đó cũng có cả Lăng Ngạo đang ngồi đợi. “Cậu Nghê!” “Cậu Nghê!” Trần Tín cùng Điền Thi Thi đều lễ phép chào hỏi anh. Mà Lăng Ngạo ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt đen thản nhiên nhìn trực tiếp vào mắt Nghê Chiến, trực tiếp đưa tay ra: “Giao cô ấy cho tôi.” Với thái độ đương nhiên là chuyện phải như vậy, tựa như Nghê Chiến vốn dĩ phải làm như vậy. Trên mặt Nghê Chiến cũng xẹt qua một tia hứng thú, xoay người đem Tống Vĩnh Nhi trực tiếp đặt trong tay của Lăng Ngạo, đứng dậy chớp mắt một cái, anh cười nói: “Tôi cũng không biết cậu tư từ khi nào lại có năng lực lớn như vậy. Đã ngồi trên xe lăn, vậy mà còn có thể mở phòng gọi gái?” Ánh mắt Lăng Ngạo trong phút chốc liền trở nên sắc bén, nhưng khi nhìn đến thứ nhỏ bé đang nằm trong lồng ngực mình, ánh mắt lạnh như băng lại trở nên dịu dàng: “Cảm ơn.” Nghe Lăng Ngạo cuối cùng cũng nói một câu giống người, Nghê Chiến cũng cười cười, lúc xoay người đi liền vẫy tay nói: “Ông nội nói ngày mốt khi anh đi tảo mộ, nhớ dẫn theo cô bé này đến nhà ăn cơm.” “Không có thời gian.” “Bà nội nhớ anh.” “Không đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]