Khi Điền Thi Thi lái xe đến đến nhà họ Tống, từ xa liền nhìn thấy Lưu Lan đã đứng dưới đèn đường cùng với túi đồ của Tống Vĩnh Nhi.
Cô đem xe đỗ ở ven đường, hạ cửa kính xuống, thuận tiện cho Tống Vĩnh Nhi đem đồ bỏ vào xe.
Khi Tống Vĩnh Nhi đưa cánh tay nhỏ bé trắng nõn ra, Lưu Lan liền cầm lấy túi đồ đưa qua, lo lắng nhìn cô: “Sao bỗng dưng lại muốn đi? Con muốn đi đâu?”
Tống Vĩnh Nhi đáp: “Con đi tìm hiểu một chút chuyện của cậu tư. Mẹ không cần lo lắng, chờ con trở lại con sẽ về nhà thăm mẹ.”
“Long vẫn còn đang ở nhà. Mẹ ra ngoài vẫn chưa nói với nó một tiếng.” Lưu Lan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi một cách tỉ mỉ: “Có vẻ như con không còn gầy nữa rồi, con đã quen với việc ăn uống ở đó rồi à?”
“Mẹ, giờ không nói với mẹ nữa. Những thứ cậu tư cho con đều là những thứ rất tốt. Bây giờ con đang rất vội, đợi con quay lại sẽ nói chuyện với mẹ sau nhé!”
“Ừ, Được rồi.”
Điền Thi Thi rất nhanh liền lái xe rời đi, phản chiếu qua gương chiếu hậu có thể nhìn thấy được Lưu Lan đang cô độc đứng đó nhìn hình bóng các cô rời đi.
Nói đến con bé, dù sao cô cũng mới 18 tuổi, đương nhiên sẽ là một bảo bối được cưng chiều vô cùng.
Tuy nhiên, nhớ lại những gì Tống Vĩnh Nhi vừa nói: Những thứ cậu tư cho con đều là những thứ rất tốt.
Điền Thi Thi mỉm cười, ánh mắt nhìn Tống Vĩnh Nhi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771907/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.