Tống Vĩnh Nhi thừa nhận ánh mắt của anh quá thâm sâu, tóm lại khiến cô có loại cảm giác không thoát ra được.
Nhưng lần này, cô nói cái gì cũng không chắc sẽ bại trận, rõ ràng trong lòng hoảng hốt muốn chết, nhưng vẫn bướng bỉnh đáp trả ánh mắt của anh.
Lăng Ngạo cũng không mệt, ánh mắt đen láy trông như giả đó, chớp mắt cũng không thèm, cứ hấp thụ – bao vây -tiêu hóa toàn bộ những cảm xúc mà cô có!
Cuối cùng, vẫn là Trần Tín phá vỡ sự im ắng đó.
“Cô Tống, chúng ta mua ổ cho mèo, mua cái giá cho mèo leo trèo, còn mua chỗ đi vệ sinh cho mèo, nhưng mấy thứ này tôi đều không biết cụ thể phải dùng như thế nào, hay chúng ta vào trong trước, tìm một căn phòng nhỏ cho Trân Trân, cô sau khi giúp chúng tôi sắp xếp vị trí mấy cái đồ này, những cái khác nói sau được không?”
Mắt của Tống Vĩnh Nhi mỏi lắm rồi.
Trái tim cũng mệt chết đi được.
Có những lời của Trần Tín như có người cho cô bậc thang mà bước xuống, cô tự nhiên rất vui.
Đành vậy, cô mở cửa xe, ôm lấy Trân Trân bước xuống: “Được rồi, nếu đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ giúp anh sắp xếp.”
Dọc hai bên đường là các loại hoa cỏ dại, ngửi mùi hương của hoa đột nhiên tâm tình của Tống Vĩnh Nhi tốt lên rất nhiều.
Từng bước đi về phía cửa lớn của biệt thự, bước chân cũng nhanh dần.
Đến khi cô chạy đến bên cửa, đang định quay lại gọi Trần Tín đến mở cửa thì cửa được mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771893/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.