Cảnh bên ngoài dần thay đổi, ánh mặt trời đã ngả màu, đẹp tựa tranh vẽ.
Thế nhưng tiểu gia hỏa trong chiếc hộp lại không chịu được, mắt hơi lại rồi quẫy đạp kêu loạn, hiển nhiên không thích bị ánh nắng chiếu vào.
Lăng Ngạo đưa tay gõ gõ tấm kính thủy tinh, Trần An liền ấn một cái nút, tấm chắn thủy tinh tối màu được hạ xuống.
Cô liếc nhìn anh, không ngờ anh lại để ý như vậy.
Bàn tay trắng nõn vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của tiểu gia hỏa, Tống Vĩnh Nhi nhịn không được liền nói: “Ánh mặt trời quá chói mắt, ánh mắt của nó không chịu được.”
Lăng Ngạo nhìn con vật trong chiếc hộp, nhàn nhạt nhả ra ba từ: “Nó quá yếu.”
Tống Vĩnh Nhi cũng không quan tâm, nhấc vật nhỏ mềm mềm thành một cục ra khỏi chiếc hộp, ôm nó trước mực mà trêu đùa với nó.
Trước đó, ở trong phòng khách của nhà họ Tống, Trần An và Trần Tín nói tới là con mèo này.
Bọn họ thấy trời chưa sáng thì nó đã kêu, nhìn thì phát hiện nó cuộn tròn người run rẩy dưới sương sớm, nhìn là biết đã xảy ra cái gì đó.
Trần Tín muốn ôm nó về nuôi nhưng Lăng Ngạo không đồng ý.
Trần Tín muốn lặng lẽ cho nó uống chút sữa, Lăng Ngạo cũng không đồng ý.
Trần Tín buồn bã hỏi Lăng Ngạo tại sao thì Lăng Ngạo lại ám thị với bọn họ: Trừ phi Tống Vĩnh Nhi đồng ý nuôi nó, hơn nữa phải đích thân chăm sóc nó, nếu không sẽ vứt nó đi, để nó tự sinh tự diệt.
Tống Vĩnh Nhi nghe thấy thế thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771892/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.