Chương trước
Chương sau
Khi nãy trong phòng khách rất yên tĩnh.
Đến nỗi câu nói tình tự của Tống Vĩnh Nhi vang vọng khắp nhà.
Đôi mắt đen lay láy của Lăng Ngạo vẫn sâu thẳm như mọi khi, vẻ mặt anh ta hờ hững nhưng lại nhìn cô trân trân, khiến lòng cô thấy hoảng sợ, có cảm giác kích động muốn bỏ tay Mạnh Tiểu Long ra.
Mà bước chân Mạnh Tiểu Long cũng khựng lại.
Vừa nghe Tống Vĩnh Nhi nói lời âu yếm với mình, vẫn còn chưa kịp bày tỏ niềm vui trong lòng đã bị người con trai ngồi trên này lăn trước mặt dập tắt hết cả!
Anh nhìn chiếc xe lăn bạc, rồi lại nhìn Tống Vĩnh Nhi đang bối rối, Mạnh Tiểu Long đã biết rõ người đàn ông này chính là cậu tư trong truyền thuyết!
Chỉ có điều trước giờ không ai nói với anh ta rằng cậu tư lại đẹp trai như vậy!
Lúc còn ở Thanh thành, hồi học trong quân đội, Mạnh Tiểu Long mọi người công nhận là rất đẹp trai. Nhưng nếu so sánh với Lăng Ngạo thì chẳng khác nào mang viên thủy tinh trong khiết ra so với kim cương lộng lẫy cả.
Vấn đề không nằm ở khúc xạ hay gia công mà nằm ở bản chất.
May mà người đàn ông thu hút ánh nhìn ấy phải ngồi xe lăn, chứ bằng không, Mạnh Tiểu Long cũng không biết bản thân mình phải lấy gì để giành Tống Vĩnh Nhi với anh ta.
Thậm chí, người con trai ấy đã ngồi xe lăn rồi mà Mạnh Tiểu Long vẫn cảm thấy đôi chút tự ti.
Ánh mắt của Lăng Ngạo rất lạnh lùng, trông rất mạnh mẽ, đến nỗi đáng ra vợ chồng Tống Quốc Cường phải là bề trên của anh ta mới đúng, nhưng bây giờ bọn họ chỉ ngây ngẩn đứng một bên.
Đến khi Tống Vĩnh Nhi sững sờ đứng tại cầu thang, gương mặt đượm vẻ bối rối, Tống Quốc Cường mới sực tỉnh táo lại rồi cười lớn: “Ha ha ha, cậu tư, đây là con trai của bạn thân từ nhỏ của tôi, tên là Mạnh Tiểu Long. Lúc trước chúng tôi ở Thanh thành, hai nhà sống đối diện nhau, cậu ta là thanh mai trúc mã của con gái chúng tôi, thân thiết với nhau như anh em ruột thịt trong nhà vậy.”
Mạnh Tiểu Long cố gắng dằn cơn sóng dâng trào trong lòng mình xuống, anh ta chợt dang tay ôm Vĩnh Nhi vào lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dắt cô đi từng bước xuống lầu.
Mạnh Tiểu Long đang tuyên bố chủ quyền.
Còn Lăng Ngạo lại thấy đối phương khiêu chiến mình.
Trần An đi vào nhà, cầm vài chiếc hộp nhã nhặn tinh tế trên tay gửi tặng cho Lưu Lan: “Bác Mộ, đây là quà gặp mặt của cậu tư chúng tôi.”
Trước mặt nhiều người như vậy, Lưu Lan không thể không nhận.
Nhưng hạnh phúc cả đời của con gái bà vẫn chưa quyết định xong, còn chưa biết Lăng Ngạo có thật sự trở thành con rể nhà mình không, món quà này nhận cũng không tiện.
Nhất thời, món quà quý giá lại trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay.
Lưu Lan cười ruồi: “Đến là được rồi, quà cáp làm gì không biết, cậu tư lãng phí quá.”
Trần An lại nói: “Lần đầu tiên con rể đến nhà thăm ba mẹ vợ, chút quà mọn này cũng phải chuẩn bị.”
Mọi người:…
Trần An lại nói: “Lúc tôi và vợ còn chưa cưới, có một hôm đến ra mắt ba mẹ vợ, mẹ vợ làm theo phong tục của Thanh thành, nấu một chén nước đường đỏ và hai trái trứng gà cho tôi, ngụ ý hy vọng chúng tôi nên đôi vợ chồng, êm ả ngọt ngào. Cả nhà cô Tống đều từ Thanh thành dọn sang đây, xem ra cũng có hiểu biết về phong tục nơi ấy nhỉ.”
Mọi người:…
Trần An lại tiếp tục nói: “Nhưng mà mẹ vợ tôi không được học hành, không có văn hóa, những phép tắc này đều do mẹ vợ tôi làm theo quy tắc tổ tông truyền lại. Mặc dù nhà họ Tống cũng ở Thanh thành, nhưng gia cảnh nhà vợ bình thường, hẳn là không giống với gia đình hai bác, nhà họ Tống không hiểu những thói xấu ấy cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.”
Mọi người:…
Sắc mặt Lưu Lan thoắt trắng thoắt đỏ.
Đúng thật phải đợi Trần An ra tay, mới biết có hay không.
Nếu đổi lại thành tên ngốc Trần Tín, chỉ sợ tuyệt đối không hùng hổ được như vậy.
Tống Quốc Cường nhíu mày, nhìn Mạnh Tiểu Long và Tống Vĩnh Nhi chậm rãi lại gần, tựa như có điều gì đấy suy tư, ông nhanh nhẹn quay sang nói với vợ mình: “Em đi chuẩn bị trứng gà và nước đường đỏ đi.”
Cho mối hôn sự này có thành hay không, hiện giờ cũng không phải lúc nhà họ Tống bọn họ không biết phép tắc, khiến cho người khác chê cười.
Hơn nữa, chuyện cưới xin này đã được quyết định rồi, cậu tư sang đây lúc nhà họ Tống bọn họ chưa mở miệng từ hôn, bây giờ thân phận của cậu ta vẫn là con rể của nhà họ.
Trước giờ Tống Vĩnh Nhi chưa từng nghi ngờ việc ba mẹ mình làm.
Cô biết trên đời này không có ai yêu cô nhiều như ba mẹ.
Chỉ có điều, lúc nhìn ánh mắt ảm đạm của Mạnh Tiểu Long, cô vẫn thấy hơi đau lòng, cũng lo lắng cho cảm xúc của anh.
Cô nở nụ cười, để lộ hai hàm răng trắng tinh, dịu dàng nói: “Anh Tiểu Long, đói không anh, chúng ta đi ăn sáng nhé!”
Mạnh Tiểu Long không phải người không có giáo dưỡng hay mất não, anh ta thừa biết nếu lúc này xảy ra xung đột thì bản thân anh ta cũng không chiếm được lợi lộc gì cả, chỉ cần Tống Vĩnh Nhi muốn đến với anh, vậy không còn gì để sợ cả.
Thế là, anh ta mỉm cười gật đầu: “Được!”
Tống Quốc Cường nhìn thấy hai người bọn họ bỏ đi, gương mặt lộ vẻ lúng túng.
Nhưng vẫn điềm đạm lịch sự nói với Lăng Ngạo: “Để tôi với cậu tư ra phòng khách ngồi nói chuyện.”
Lăng Ngạo gật đầu, gương mặt vẫn không hề bộc lộ cảm xúc.
Tống Quốc Cường biết anh giả vờ câm, nhưng không thể vạch trần, dù sao ông cũng không phải người nhiều chuyện, ông ta biết Lăng Ngạo là dạng người như thế nào, rõ ràng có liên quan đến chuyện tranh đoạt quyền thế, gia đình bọn họ có bốn người con trai, muốn bình yên cũng không được!
Ông mở tivi lên, đưa đồ mốt cho Lăng Ngạo đang ngồi trước mặt.
Lăng Ngạo lắc đầu, tỏ ý không thích xem.
Lần này, không khí lại trở nên lúng túng.
Nhưng mà, thỉnh thoảng lại nghe tiếng cười của Tống Vĩnh Nhi và Mạnh Tiểu Long cất lên từ phía phòng ăn, hai người vừa dùng bữa vừa chuyện trò, vui vẻ vô cùng.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Ba tiếng vang lên liên tiếp, đều phát ra từ khớp ngón tay của Lăng Ngạo.
Tống Quốc Cường ngạc nhiên nhìn anh ta, sắc mặt Lăng Ngạo vẫn không hề bộc lộ cảm xúc, cứ tựa như người bẻ ngón tay không phải là anh ta vậy.
Mà Trần An lại đứng cạnh xe lăn, nói: “Xin lỗi, tại tôi không khống chế đươc sức lực của mình, làm ồn bác rồi!”
Tống Quốc Cường càng thấy ngờ vực hơn.
Rõ ràng ông ta nghe thấy âm thanh phát ra từ khớp ngón tay của Lăng Ngạo cơ mà, sao bây giờ lại thành Trần An bẻ ngón tay rồi?
Nhưng cẩn thận nhìn lại mới thấy Trần An đứng cạnh Lăng Ngạo, xem ra cũng có thể ông đã nghe nhầm.
“Ha ha ha.”
“Rắc!”
“Rắc!”
“Rắc!”
Chỉ có điều, tiếng cười trong phòng ăn càng lớn thì tiếng bẻ khớp ngón ta bên tai ông cũng càng lớn hơn.
Trần An lại điềm tĩnh nói: “Xin lỗi.”
Liên tiếp một hai lần như thế, Tống Quốc Cường nghe thấy âm thanh này mà da đầu tê rần, thái dương đau nhức!
Ông đứng dậy, không khỏi nói với Lăng Ngạo: “Cậu tư, tôi đi đây một lúc.”
Ông ta rảo bước về phía phòng ăn, nhìn thấy vợ mình đang bưng mâm ra ngoài, trên chiếc mâm đựng nước đường đỏ và hai trái trứng gà.
Ông cầm lấy chuẩn bị mang ra cho Lăng Ngạo, rồi lại khe khẽ dặn vợ: “Em nói với Vĩnh Nhi một tiếng, kêu nó và Tiểu Long nhớ đừng cười như vậy nữa, ăn lẹ đi rồi ra ngoài này!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.