Tống Quốc Cường tự mình bưng mâm đặt nhẹ nhàng xuống bàn trà.
Chén đựng nước đường làm từ chén lưu ly cổ điển, màu xanh sẫm, thành chén trang trí hoa văn tinh tế, chiếc muỗng thủy tinh cũng có màu xanh nhạt, bộ chén muỗng vô cùng xinh đẹp.
Tống Quốc Cường nhìn bộ dụng cụ ăn uống nữ tính mà không khỏi mỉm cười: “Cậu tư đừng thấy lạ, Vĩnh Nhi nhà chúng tôi rất thích màu xanh da trời, tôi chỉ có mỗi đứa con gái rượu này thôi, bởi vậy hầu hết đồ dùng trong nhà đều mua theo ý thích của nó.”
Còn nghĩ Lăng Ngạo sẽ không ưng.
Nhưng không ngờ, anh ta chỉ nhẹ nhàng vươn tay cầm cái chén lưu ly lên, ngón tay trắng trẻo, thon thả cầm chặt chiếc muỗng.
Mở miệng, đôi môi đỏ sẫm như máu thổi cho nguội, trong phút chốc ánh mắt anh như được hơi nước hun đến óng ánh, thậm chí nhuốm đôi vẻ dịu dàng.
Đây là trứng nấu đường đỏ của mẹ vợ làm.
Không ai nhận ra được, lúc anh hé miệng nhẹ nhàng húp muỗng nước đường đỏ đầu tiên, đến khóe môi cong cong cũng có vẻ trân trọng vô vàn.
Lăng Ngạo ăn hết sạch chén trứng đường đỏ, đến một giọt nước cũng không chừa lại.
Lúc anh đặt chén muỗng xuống, ở phía kia của chiếc ghế sô pha, Tống Vĩnh Nhi vừa nói chuyện vừa nắm tay Tiểu Long đi đến, gương mặt vui phơi phới như gió xuân.
Hai người đến trước ghế sô pha, nhìn Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi không nói gì, cũng không chào hỏi Lăng Ngạo.
Cô nhìn xuống bộ chén muỗng đã được dùng trên mâm, rồi nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771889/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.