Tống Vĩnh Nhi ngại ngùng liếc nhìn bốn phía, lại phát hiện Trần An và Trần Tín một người đứng ở chỗ cửa, một người đứng chỗ cầu thang, hơn nữa đều không nhìn cô, cô lúc này mới nhỏ giọng nói: “Chính là chỉ, hôn nhân hữu danh vô thực, chính, chính là, chỉ treo tên vợ chồng, không làm chuyện vợ chồng.”
“Ừ.” Anh trịnh trọng gật gật đầu, mặt không cảm xúc hiếu học hỏi: “Không làm chuyện vợ chồng mà em nói, là chỉ cái gì?”
Nhìn khuôn mặt còn ngây thơ vô tội hơn cừu non của anh, Tống Vĩnh Nhi có loại kích động muốn ném gói lên đầu anh, cũng có loại kích động muốn xông lên xé nát sự giả tạo của anh!
Anh yêu à!
Toàn bộ người trên thế giới đều biết cái gì gọi là chuyện vợ chồng, anh một người đàn ông sống hai mươi sáu tuổi, bây giờ không ngượng ngùng hỏi cô một cô nhóc mười tám tuổi?
Cầm nước táo chua, cô uống ừng ực vào bụng.
Nhưng, nửa lý vừa vào bụng, cô lại biểu cảm vui vẻ đưa ly thủy tinh cho Lăng Ngạo nói: “Đây là hiệu gì?”
Còn ngon hơn nhãn hiệu cô thích uống nhất trước đây!
Lăng Ngạo không đáp hỏi ngược lại: “Không giận nữa?”
Khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi đột nhiên đỏ lên, đặt ly xuống: “Anh cố ý!”
“Ừ.”
“…”
Thấy bộ dạng tủi thân sắp bộc phát của cô, tâm tình người đàn ông nào đó không tệ mở miệng giải thích, trong lời nói còn mang theo sự ghét bỏ: “Thực sự vấn đề này em hoàn toàn không cần lo lắng, cho dù chân anh không thể đứng lên đi lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-la-nghien/1771880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.