Editor: PNam Tiểu Thư
Hứa Mịch cầm một miếng khoai tây đưa đến bên miệng Du Ninh Trạch nói: “Anh ăn thử một chút thôi, thật ra thì khoai tây rất là tốt đó nha. Phư phư, em hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao đến tận bây giờ anh vẫn chưa một lần ăn KFC.”
Nhìn dáng vẻ kiên trì của Hứa Mịch như vậy, khuôn mặt Du Ninh Trạch nhăn lại không tình nguyện ăn miếng khoai tây kia.
Khó có khi Du Ninh Trạch bày ra bộ dáng cô dâu nhỏ như thế này, tâm tình Hứa Mịch nháy mắt tốt lên. Cô bắt đầu toét miệng chỉ huy anh ăn cái này ăn cái kia.
Cuối cùng kết quả là, trước cô vợ Hứa Mịch thao thao bất tuyệt uy hiếp nước miếng bay đầy trời thì Du Ninh Trạch cũng nhét đầy bụng đồ ăn KFC trên bàn.
Hai người ăn xong phần cuối cung, Hứa Mịch mới nhìn anh hỏi: “Ăn no chưa?”
Vẻ mặt Du Ninh Trạch vô cùng nghiêm túc gật đầu: “No rồi.”
Hứa Mịch: “Anh chính là giả vờ đứng đắn, ngay lúc đầu còn nói không ăn, cuối cùng hiện giờ chẳng phải là ăn sạch sẽ hết rồi.”
Du Ninh Trạch mạnh miệng phản bác cô, “Là do em ép anh ăn!”
Hứa Mịch nở nụ cười gian trá nói: “Thật không? Đừng có làm con vịt đực mạnh miệng nữa! Em chỉ ép anh lúc mới bắt đầu thôi, về sau là tự anh ăn hết. Anh thừa nhận ăn ngon một chút là sẽ chết sao? Đúng là khẩu thị tâm phi.”
(Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đàng, tâm nghĩ một nẻo)
Du Ninh Trạch nghe Hứa Mịch nói thế thì không khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-da-say/1520173/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.