Editor: PNam Tiểu Thư
Cách rất xa Lí Phỉ rồi, Du Ninh Trạch lập tức không hề che giấu biểu cảm khâm phục với Hứa Mịch, “A Mịch, em thật lợi hại.”
Hứa Mịch mắng người xong rồi, hiện giờ trong lòng thập phần thống khoái nói: “Chuyện đương nhiên, đối phó với loại người này chúng ta không cần phải khách khí. Em đã sớm nhìn không vừa mắt cô ta rồi.”
Du Ninh Trạch: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy có người mắng từng câu rõ ràng đến mức khiến cho người bị mắng á khẩu không thể nói được lời nào đó.”
Hứa Mịch: “Anh khen em như vậy cũng chẳng có lợi gì đâu.”
Du Ninh Trạch nghiêng đầu nghiêm túc nhìn cô nói: “Anh nói thật! Chẳng lẽ em không nhìn ra anh đang rất sùng bái em hay sao?”
Quay đầu lại nhìn Du Ninh Trạch, chỉ thấy hàng lông mày dày phủ lên đôi mắt xinh đẹp kia, Hứa Mịch gật gù, “Miễn cưỡng tin anh.”
Du Ninh Trạch đẩy mấy cái túi to lên cổ tay, “Nhưng mà như vậy có ảnh hưởng gì đến thai nhi không?”D
Hứa Mịch không thèm để ý mắng: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, còn chưa có thành hình đâu, cho nên anh đừng có lo nữa.”
Du Ninh Trạch trầm mặc, “Em vẫn nên chú ý chút...”
Bởi vì nhà Hứa Mịch cách trung tâm mua sắm này không xa, cho nên hai người tính toán sẽ đi bộ trở về. Bước ra khỏi cửa lớn của trung tâm, Hứa Mịch lập tức tặng cho Du Ninh Trạch một câu dự phòng trước: “Em nói này, nếu sau này anh dám chọc giận em, em cũng sẽ mắng anh như ban nãy đấy.”
Khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-hon-da-say/1520174/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.