Băng vết thương cho anh xong, Yên Đình thu dọn những thứ đã dùng qua chuẩn bị bước xuống giường thì phía sau có một lực kéo cánh tay cô lại.
Thế Kiệt nhìn cô cất giọng trầm thấp
"Em đi ra đi vào cẩn thận một chút, coi chừng những mảnh vỡ dưới sàn. Anh nằm nghỉ xíu, lát nữa anh khỏe lại anh dọn"
Thấy anh quan tâm mình như vậy trong lòng Yên Đình có một loại cảm giác vô cùng khó tả.
Cô nhìn anh với ánh mắt cũng đã dịu đi rất nhiều
"Anh nằm xuống nghỉ đi. Để em dọn"
Nghe lời cô, Thế Kiệt cũng nằm xuống. Có lẽ do quá mệt mỏi mà anh cũng đã thiếp đi từ lúc nào.
Đến lúc tỉnh dậy, Thế Kiệt không còn thấy ai bên cạnh mình, đột nhiên trong lòng anh cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng...vậy là cô đã về rồi.
Anh hiểu có những thứ mình nên biết thế nào là đủ, không nên đòi hỏi quá nhiều để rồi cuối cùng một chút gì đó sót lại cũng không có được.
Thế Kiệt đưa tay xoa xoa lên cái đầu đang đau như búa bổ của mình rồi ngồi dậy đi lấy cho mình cốc nước, nhưng không ngờ khi anh vừa đến cửa nhà bếp thì liền nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh đang bận rộn ở bên trong. Đôi mắt anh trở nên sáng rực lên, tâm tình lúc này cũng tốt lên không ít.
Thế Kiệt gần như đã quên đi cơn khát của mình, anh tựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sâu thẳm nhìn theo bóng lưng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3304565/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.