Thế Kiệt không ngờ chỉ một quyết định sai lầm của mình tối qua mà bây giờ ở trong lòng cô anh đã trở thành một người thất bại như thế.
Tuy có đau, nhưng anh thấy như thế này thì cũng tốt thôi, ít ra lát nữa cô sẽ không thấy được dáng vẻ yếu đuối mất mặt của anh.
Nghĩ thế anh cũng cố gắng dùng hết sức lực còn lại chống đỡ cơ thể mình đứng dậy.
Đến khi cơ thể đã vững vàng, Thế Kiệt nhìn cô gái xinh xắn đang đứng trước mặt mình nở nụ cười bất đắc dĩ
"Như thế này mà cũng bị em nhìn ra được, anh thật không có năng khiếu diễn rồi"
Yên Đình không muốn quan tâm đến người đàn ông này, nhưng nhìn xuống vết thương trên bàn tay anh trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Vậy mà anh lại tự hủy hoại bản thân như vậy.
Từ khi nào một Lâm Thế Kiệt mà cô biết lại trở thành một người bất chấp như thế chứ.
Cô bực bội nhìn anh
"Bông băng anh để đâu?"
"Không cần đâu. Em về đi. Anh tự xử lý được" Thế Kiệt nhìn cô cười cười đáp lại.
Bởi vì lúc này anh sắp chống chịu hết nổi rồi. Nếu như cô không đi, anh e rằng mình sẽ ngã xuống trước mặt cô lần nữa.
"Vậy thì em về đây. Sau này đừng làm ra những chuyện ấu trĩ thế này nữa" Yên Đình nói xong cũng không chần chừ mà liền quay mặt bước đi.
Ở trước nhà, cánh cửa vừa đóng sầm lại thì bên trong Thế Kiệt đã lần nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3304564/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.