Vừa lúc này tiếng gọi từ quầy phát thuốc truyền đến, Yên Đình vội quay sang người đàn ông bên cạnh mình thấp giọng
"Anh ngồi đây chờ em một chút. Em đi lấy thuốc xong chúng ta về"
"Ừ" Thế Kiệt gật đầu rồi móc chiếc ví trong túi đặt vào tay cô
"Em cầm theo thanh toán đi"
Yên Đình hiểu tính đàn ông đều rất sỉ diện nên cô cũng không từ chối. Có điều cô không ngờ đã mấy năm rồi mà anh vẫn còn dùng chiếc ví này, bên trong lại còn có cả bức ảnh hai người chụp chung mà năm đó chính tay cô đã đặt vào trước khi mang tặng nó cho anh.
Thật sự như anh đã nói, anh chưa từng quên cô sao? Nói như vậy thì cuộc sống mấy năm qua của anh cũng sẽ đau khổ, cô độc có khác gì cô đâu.
Vào lúc này Yên Đình cảm thấy bức tường thành cuối cùng trong lòng mình như đang rung lắc dữ dội. Cô không biết liệu mình có đủ dũng khí để đối diện với những khó khăn phía sau bức tường đó hay không.
Tiếc rằng ở phía sau hàng ghế chờ Thế Kiệt không nhìn thấu được suy nghĩ của cô lúc này, nếu không anh sẽ rất vui mừng khi sắp có một tín hiệu tốt cho sự tái hợp của hai người họ.
Trong lúc Thế Kiệt đang ngồi xem tin tức chờ Yên Đình quay lại, thì có một cô gái trẻ trung bước đến tươi cười ngồi xuống bên cạnh, bàn tay thoải mái đặt lên vai anh
"Anh trai...đẹp, anh bị sao mà sắc mặt trông mệt mỏi quá vậy?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3304566/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.