Quê nhà của tôi nằm ở một vị trí hẻo lánh, mỗi lần trở về tôi đều phải cực khổ trèo non lội suối. Trong nhà có rất nhiều chú bác thoạt nhìn đều có nhiều tiền, nhưng họ lại không chịu đưa bà nội dọn vào thành phố lớn để sống, chen chúc ở một cái nơi xa xôi hẻo lánh như thế này thì có gì thú vị chứ? Mỗi khi trở về tôi đều nghĩ, thân mình thuộc chi thứ cũng không phải là xấu, thừa kế một đống nhà tồi tàn này cũng vô dụng. Lễ cưới kết thúc trên đường về tôi gặp một chú mèo mun trông rất đáng yêu nên đã đem về nuôi. Nhưng cũng từ đây tôi đã gặp rất nhiều điều thú vị.
Trong một lần đi chơi chúng tôi gặp sự cố một trong những người bạn của tôi đã chết. Tôi trở về nhìn mèo mun và hỏi nó rốt cuộc nó là ai thì chợt tôi nghe một âm thanh trầm mặc phát ra từ con mèo mun kia và còn gọi tôi là vợ. Tôi đã lớn như vậy rồi, đến bạn trai còn chưa có, nói gì đến kết hôn, hơn nữa, dù có kết hôn thì tôi cũng sẽ không kết hôn với một con mèo." Anh đang ngon giấc trong lễ đường thì bị em một mực kéo đi bái đường, bây giờ em còn muốn trốn tránh trách nhiệm hay sao?"..
Lễ đường? Không lẽ đang nói đến lễ đường nhà tôi? Tôi chợt nhớ ra, lần trước ở hôn lễ của chị họ, tôi quả thật đã đeo đóa hoa đỏ thẫm ấy vào rồi giả bộ ‘thành thân’ ở lễ đường, chẳng lẽ tôi đã bị dính từ khi đó? Chuyện tình mèo và người rồi sẽ đi về đâu.