Bạch xà quán ở Tây hồ dùng Bạch Xà truyện (Thanh xà Bạch xà) làm chủ đề chính, bên trong sử dụng điêu khắc để tái hiện lại toàn bộ tình tiết chuyện xưa, còn nhớ hồi nhỏ thấy Bạch nương tử bị Pháp Hải hòa thượng nhốt vào Lôi Phong Tháp tôi tức muốn chết, thật muốn đi vào đó ném hạt dưa vào đầu trọc của Pháp Hải.
Đi trước pho tượng Bạch nương tử vào Lôi Phong Tháp, tôi vừa buồn, vừa than thở: “Hôn nhân khác chủng tộc quả nhiên là cốc chén (bi kịch).”
Tiểu Hắc ngẩng đầu, ánh mắt màu hổ phách nhìn tôi: “Em cho là như vậy?”
“Nếu Bạch Tố Trinh là người, Pháp Hải sẽ không ngăn cản nàng cùng Hứa Tiên ở cùng một chỗ, bất quá… Dù sao cũng chỉ là một chuyện xưa, tôi cứ rối rắm làm gì chứ, trong hiện thực làm sao có thể có người yêu yêu quái.” Tôi sờ sờ cằm Tiểu Hắc trong lòng, nhưng mà tình cảm không dễ có được thì càng mê người.
Ra khỏi Bạch xà quán, người quản lý còn đưa cho tôi một đồ lưu niệm, là một đôi móc treo điện thoại, một cái chuông vàng treo vào dây vải đỏ, trên dây còn thêu chữ, một cái thêu “Thân vô thải phượng song phi dực”, cái kia thêu “Lòng có linh tê một điểm thông”. Ở Tây hồ có nhiều đôi tình lữ, ngay cả đồ lưu niệm cũng có đôi có cặp , bảo người độc thân như tôi làm sao chịu nổi.
Tôi thử treo cả hai cái chuông vào di động, nhưng thật khó coi, Tiểu Hắc tò mò nhìn di động của tôi, trong đầu tôi chợt nảy ra sáng kiến, tháo cái chuông có thêu “Lòng có linh tê một điểm thông” xuống, treo vào cổ Tiểu Hắc. (*)
Chuông màu vàng làm nổi bật ánh mắt màu hổ phách của nó, màu sắc khiến cho người ta thấy ấm áp, nếu nó là đàn ông, thì động tác vừa rồi ấm áp như vợ đeo caravat cho chồng, đáng tiếc, nó không phải.
“Bà xã?” Tiểu Hắc có chút kinh ngạc.
“Làm ký hiệu, chứng tỏ anh là mèo nhà, sẽ không bị người khác bắt đi.” Đầu ngón tay búng vào cái chuông, tiếng chuông lanh lợi sạch sẽ.
Tiểu Hắc trầm mặc trong chốc lát, nói: “Được rồi, cái này coi như là đồ cưới của em.”
Tôi cười cười xoa đám lông hỗn độn trên đỉnh đầu nó, trong lòng có chút tỉnh táo, nó là mèo, tôi là người, tôi nên cao hứng hay là bi thương, khi ở bên cạnh ta chỉ có một con mèo.
Khi bọn tôi về đến nơi thì đã là buổi tối, Lâm Tư Giai đang ngủ, Mạnh Kiều và Lí Nghi đang ngáp liên tục. Ông bảo vệ mù cũng thật chuyên nghiệp, nhìn chằm chằm tôi không cho tôi đi vào, người đã mất thì phải tôn trọng, không cho tôi đi vào thì tôi không vào là được.
Bị bảo vệ đuổi về sương phòng, thật uể oải, tôi khiến người khác thấy phiền như vậy sao, bảo vệ chân trước vừa đi, Tiểu Hắc chân sau chạy ra ngoài, nhất cử nhất động của Tiểu Hắc đều đã qua sự phán đoán, tôi không cần lo cho nó, thừa dịp này đem linh bài trong túi tùy thân ra dâng hương, niệm chú hương, mấy lần bị Tiểu Hắc quấy rầy nên chưa xong, nếu để bảo vệ biết tôi cung phụng bài vị ở trong vườn, khẳng định ông ấy sẽ đuổi tôi ra khỏi sương phòng. Dâng hương xong, vừa cất bài vị đi, Tiểu Hắc đã chạy về, miệng ngậm một đồng tiền.
Tiểu Hắc nhảy lên giường, phun đồng tiền ra chăn: “Lâm viên này có vấn đề.”
Tôi cầm lấy đồng tiền, nhìn trên dưới mà không ra lý do: “Vấn đề gì?”
“Mặc áo vào theo anh đi.”
Tôi nga một tiếng, mặc áo khoác đi theo Tiểu Hắc ra ngoài, lâm viên ban đêm là một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh sâu nói chuyện với nhau. Tiểu Hắc dựng đuôi tìm kiếm tin tức trong không khí như chong chóng đo chiều gió, tôi cũng tập trung tinh thần tưởng tượng mình giống Tiểu Hắc cảm giác được chỗ dị thường, quả nhiên trừ bỏ sương ban đêm ẩm ướt, cái gì tôi cũng không thấy. Hồi sơ trung, có một lần tôi trở nên mẫn cảm với quỷ mị, kết quả bị bạn học trong ban coi là người ngoài hành tinh mà cô lập. Lúc đó tôi tưởng mình ngã từ trên xà kép xuống nên não bị chấn động để lại di chứng, cũng may tình trạng này về sau dần dần mất đi, bây giờ tôi lại muốn có cảm giác đó một lần nữa, thế sự quả nhiên là biến đổi thất thường.
Tôi đi theo Tiểu Hắc đến bên ngoài phòng ngủ của tiểu thư, Tiểu Hắc ngửi ngửi vườn hoa ngoài phòng nói: “Mùi người chết rất nặng, dưới đất chắc là tro cốt.”
Não không tự giác thêu dệt thành chất dinh dưỡng nuôi hoa, tôi chống lan can nôn khan, Tiểu Hắc quay đầu lại nói: “Bà xã, chúng ta còn chưa viên phòng, không cần giả vờ nôn oẹ.”
Tôi nhìn thấy nụ cười gian trá trên mặt Tiểu Hắc, đáng giận, dám lấy tôi làm trò cười.
“Tro cốt… Anh đùa tôi hả? Hay là sự thật?”
“Tro cốt người này bị phân ra bốn hướng, mặc kệ linh hồn đi hướng nào cũng sẽ bị chặn trở lại, hơn nữa anh còn phát hiện ra đồng tiền kia, chắc hẳn em đã nghe thấy câu ‘Có tiền có thể sai khiến ma quỷ’ rồi, đồng tiền ở thuật trung có tác dụng khống chế quỷ hồn.” Tiểu Hắc nói xong chạy đến chân tường, dùng móng vuốt đào vài cái, lại đào được một đồng tiền.
“Theo anh nói, đất ở xung quanh căn phòng này lẫn lộn tro cốt người chết là để vây khốn một linh hồn, lấy tiền làm trận là để khống chế linh hồn này, vậy để cho người khác ở trong căn phòng này là để…” Tôi cả kinh, ở trong phòng là ba con heo phòng tôi, có thể gặp chuyện gì bất trắc không.
Tay nắm cửa không mở được, tôi trực tiếp phá cửa, ba con heo kia vẫn đang ngủ trên giường, tiếng động lớn như vậy mà bọn họ cũng không tỉnh lại, trong lòng tôi càng sợ hãi, xem xét hơi thở của họ, may mắn vẫn còn thở.
Tâm tình lo âu dần bình tĩnh lại, tôi mới phát hiện góc tường có thứ gì đó, một cô gái tóc tai bù xù đứng ở góc tường nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hoảng loạn lấy một lá bùa trong túi ra, lại bị Tiểu Hắc giữ lại: “Không cần sợ, cô ta không có ý thức, không làm em bị thương đâu.”
Tôi ném lá bùa trong tay, quan sát cô gái trong góc, hiển nhiên cô ta không phải người, mà quỷ sẽ mất ký ức khi còn sống, tồn tại chỉ vì oán hận và tiếc nuối, ánh mắt hoặc hung ác hoặc bi thương đều là chuyện bình thường, mà ánh mắt cô gái này trống rỗng, nếu không có oán hận cũng không có tiếc nuối, cô ấy vốn không bị biến thành quỷ, rốt cuộc là ai tàn nhẫn như vậy, dùng chính tro cốt của cô ấy khiến cô ấy không được siêu sinh.
“Miêu ca, sao bọn họ lại bất tỉnh.” Tôi dùng sức lay Lâm Tư Giai ngủ nhẹ nhất, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
“Không cần đâu, xung quanh phòng này dùng tiền lập trấn hồn trận không chỉ có thể trấn quỷ hồn, cũng có thể trấn hồn người sống, tuy trận đã bị anh phá, nhưng hồn phách họ muốn tỉnh cũng phải mấy giờ nữa.” Tiểu Hắc nói xong đi đến bên cạnh nữ quỷ, đánh giá một phen: “Trên người cô ta có mùi tanh, đã từng ăn hồn người sống.”
Vậy mục đích an bày ba con heo kia ở đây đã rõ ràng, ở đây chỉ có một mình ông bảo vệ mù quản lý, hắn quen thuộc với địa hình lâm viên như thể nhìn thấy đường vậy, khẳng định đã ở đây không ít năm, trước mắt xem ra hắn là người có hiềm nghi lớn nhất.
“Trận hỏng rồi, lúc giữa đêm không thể chỉ huy nữ quỷ hút hồn của họ, người sau màn nhất định sẽ đến xem xét, bà xã em về phòng ngủ đi, người này đạo thuật thâm hậu, không đơn giản như hai lần trước đâu.” Tiểu Hắc đuổi ta trở về phòng.
Tôi đương nhiên không chịu, ba người bạn của tôi vẫn còn ở đây, không thể bỏ họ lại, hơn nữa Tiểu Hắc cũng nói đối phương là cao thủ, nhỡ nó đánh không lại thì sao, tuy tôi không biết về đạo thuật, nhưng vẫn có một thân khí lực, tôi không tin đánh thắng được sắc lang và lưu manh mà không đánh được một người mù.
“Được rồi, nếu bà xã cố ý ở lại, anh dạy cho em một cái chú ngữ đuổi quỷ đơn giản, em là con cháu Cao gia, sử dụng nó sẽ không tồi, nhớ rõ: Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn, quảng sửa vạn kiếp, chứng ngô thần thông, tam giới trong ngoài, duy nói độc tôn, phù có kim quang, tráo hộ ngô thân, nhìn gì không thấy, nghe gì không thấy, bao quát thiên địa, dưỡng dục đàn sinh, chịu trì một lần, thân có quang minh, tam giới thị vệ, Ngũ Đế tư nghênh, vạn thần triều lễ, sai khiến lôi đình, quỷ yêu táng đảm, tinh quái vong hình, nội có sét đánh, tiếng sấm ẩn minh, thông tuệ giao triệt, ngũ khí hôi hổi, kim quang tốc hiện, phúc hộ chân nhân, lập tức tuân lệnh.”
“Miêu ca… Quá dài … Không nhớ được…” Lúc nói những lời này tôi cố gắng cúi đầu thật thấp, tôi chỉ nhớ mỗi câu cuối cùng ‘lập tức tuân lệnh’.
“Không nhớ được thì em về phòng đi.” Tiểu Hắc lạnh nhạt nói.
Tôi hiểu, nó cố ý niệm chú ngữ dài như vậy để đuổi tôi về phòng, sau thời gian sống chung này, tôi cũng hiểu nó, nếu không nguy hiểm nó tuyệt đối không bảo tôi rời khỏi nó.
“Chú ngữ đều là mây bay, tôi đã xem trên tivi rồi, võ lâm cao thủ chân chính thì thở cũng có uy lực như hạt nhân nguyên tử, anh đừng coi thường tôu, tôi chính là một khối ngọc đẹp chưa mài.” Câu cuối cùng khen bản thân kia là do tôi thuận miệng nói ra. Tôi chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, Ôi? Người ngoài cửa sổ kia… Ông bảo vệ trông cửa, sao ông đến sớm thế!!!
(*) Hai câu “Thân vô thải phượng song phi dực” và “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.” là hai câu trong bài thơ Vô Đề (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong) của Lý Thường Ẩn thời Đường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]