Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Trình Tuyển không nói dối, anh là người máy đặc biệt thật.
Anh không cần sạc điện mỗi ngày, không sợ nước, không sợ nắng, và đỉnh cao là còn có thể hút thuốc, uống rượu.
Nhưng đúng thật là anh không có nhịp tim.
Tôi vô cùng ngạc nhiên. Cơ thể anh cấu tạo từ mạch điện mà nhỉ? Sao lại uống rượu được?
Lúc ấy, Trình Tuyển đè tôi trên giường, không mấy kiên nhẫn trả lời tôi.
Hóa ra trong người anh có một thiết bị chuyên đựng tất cả mọi thứ và được xả định kỳ.
Thật lòng tôi rất muốn hỏi anh cách xả có giống cách con người đi... không...
Nhưng anh không cho tôi cơ hội hỏi.
Trả lời xong, Trình Tuyển cúi xuống bao vây tôi trong lòng, những nụ hôn cứ quyến luyến không ngừng.
Mấy tiếng sau, tôi đỡ eo run rẩy rời giường.
Anh không phải người máy, anh là cầm thú!
*
Tôi và người máy yêu đương, mặc dù nghe có vẻ nực cười.
Tôi chỉ kể chuyện này với Tiêu Văn Văn, nhưng cô ấy lại trao cho tôi ánh mắt lo lắng, lưỡng lự muốn nói lại thôi.
Cô ấy khuyên nhủ khẽ khàng: "Hai người không có kết quả và thực sự cũng không cần thiết. Hay là thôi đi, U U."
Tôi mỉm cười, "Nhưng tớ không cầm lòng được."
"Ba năm trước, tớ yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, đi làm để theo đuổi anh ấy. Mới đó mà đã yêu ba năm rồi."
"Văn Văn, tớ không cầm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-qua-mo-gap-bo-cau-trang/2913961/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.