Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Tôi đi ra mở cửa, "Sế... Trình Tuyển, anh về trước đi, em muốn ở một mình."
Anh bước đến bên tôi, cơ thể anh che khuất ánh sáng, anh đóng sầm cửa lại.
"Tề U U."
Tôi không đáp nhưng vẫn ngẩng lên nhìn anh.
Anh bất thình lình ép tôi vào góc tường, tì cằm lên đỉnh đầu tôi, vuốt tóc dịu dàng, "Em không cần anh nữa à?"
Nói thật là tôi không trả lời được câu này.
Suy cho cùng, tôi không coi Trình Tuyển fake là người. Tôi chỉ nhất thời ham vui, thỏa mãn nỗi lòng yêu mà không được đáp lại. Thậm chí... tôi chỉ coi người máy là một em bé biết nói chuyện, không biết yêu là gì.
Còn giờ, người đàn ông tôi yêu ba năm bỗng biến thành người máy vô cảm, không có xác thịt.
Tôi bỗng thấy mình bị lừa.
Thế nên tôi quyết tâm mở cửa, lừa Trình Tuyển ra ngoài.
Chỉ còn một mình tôi ở trong phòng, tôi dựa vào cửa, bên ngoài rất yên ắng, không có tiếng bước chân nào.
Tôi trở về sofa, với lấy điện thoại nhắn tin cho bạn thân: "Người máy của cậu thế nào?"
Cô ấy trả lời ngay: "Dùng ngon."
"Tớ không hỏi phương diện đó. Ý tớ là tính cách người máy thế nào?"
"Tích cách á? Tớ chọn tính cách giống bạn trai cũ, suốt ngày cãi nhau chí chóe với tớ ấy. Nhưng mà người máy không có chính kiến, cãi đi cãi lại bị tớ làm cho tức chết máy."
"..." Đúng là đậm chất Tiêu Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-qua-mo-gap-bo-cau-trang/2913962/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.