Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Không ngờ là tôi và người máy yêu đương lại hài hòa đến vậy. Rõ ràng khác loài nhưng chúng tôi chung sống vô cùng hòa hợp.
Chúng tôi ăn ý đến mức hệt như trời sinh một cặp. Tôi liếc qua một dãy bánh kem, mà anh đã chọn đúng cái thôi thích ăn nhất. Trong một loạt trang sức nữ khiến trai thẳng hoa mắt, anh luôn chọn đúng kiểu thôi thích.
Tôi cũng vậy. Anh vừa giơ tay lên, tôi đã đưa đúng thứ anh cần, ví dụ như điều khiển tivi, khăn giấy.
Có buổi tối, tôi và Trình Tuyển đứng hóng mát ngoài ban công. Anh ôm mặt tôi, bày tỏ chân thành: "Tề U U, anh có cảm giác chúng ta sinh ra là để dành cho nhau."
Tôi chỉ cười, không đáp lại.
Tôi cũng cảm thấy chúng tôi vô cùng hợp, vô cùng xứng đôi.
Nếu anh là người thì hay biết mấy.
Nhưng dù không phải người thì tôi cũng chấp nhận.
Ngoài ban công, một tay anh ôm eo tôi, anh hỏi khẽ: "Em đã từng thích người nào khác chưa?"
Người máy nay biết cả lắm chuyện rồi đấy.
Tôi buồn cười. Trời đêm nổi gió, tôi rúc vào lòng anh tìm tư thế thoải mái, "Không có. Kể từ khi đi làm ở đây, em chỉ thích anh thôi."
"Trước khi đi làm ở đây thì sao? Hồi đi học em có theo đuổi anh chàng nào không?"
Tôi cười đáp: "Em không nhớ."
Trình Tuyển nhìn tôi, có vẻ như anh tưởng tôi không muốn nói.
Chần chừ vài giây, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-qua-mo-gap-bo-cau-trang/2913957/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.