Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Người đàn ông trung tuổi sững sờ, cơn thịnh nộ bùng lên trong mắt, "Tề U U, lại là cô!"
Trước mặt bao nhiêu người qua đường, bác hét to chẳng màng thể diện: "Cô không thể tránh xa Trình Tuyển ra được ư? Cô muốn hại nó chết bao nhiêu lần nữa mới vừa lòng!"
Nói rồi bác hít sâu, chạy đến kiểm tra tình hình của Trình Tuyển, bảo hai người kia bế Trình Tuyển lên xe.
Tôi muốn đuổi theo nhưng lại do dự.
Sau cùng, nhớ đến Trình Tuyển không rõ tình hình lúc này, tôi lập tức chặn một chiếc taxi, đưa cho bác tài hai trăm tệ để đuổi theo xe của họ đến tận cổng viện nghiên cứu.
Tôi hấp tấp xuống xe nhưng vẫn chậm một bước.
Người đàn ông kia đưa Trình Tuyển vào viện nghiên cứu, còn tôi bị chặn ngoài cổng.
Tôi loạng choạng ngồi bên đường. Gió nhẹ phất phơ, từng giọt nước mắt của tôi bị gió thổi rơi xuống đất.
Cơn gió không chỉ thôi bay nước mắt, mà còn thổi bay cả lớp bụi phủ lên miền ký ức.
Tôi có một người bạn trai, chúng tôi rất yêu nhau.
Anh tên là Trình Tuyển.
Anh đẹp trai, được bao nhiêu nữ sinh đại học để mắt, là chàng trai được chào đón nhất khoa tôi.
Tôi là cô gái "bình thường".
Vóc dáng bình thường, gương mặt bình thường, khí chất bình thường.
Mọi phương diện đều bình thường.
Vậy nhưng Trình Tuyển lại để mắt đến tôi. Sau khi chính thức yêu nhau, anh từng nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-qua-mo-gap-bo-cau-trang/2913955/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.