Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Hôm sau, tôi xin nghỉ làm để tránh mặt anh.
Đang quấn chăn, cuộn tròn mình trên giường thì có tiếng gõ cửa. Sớm thế này chắc chắn là con bé Tiêu Văn Văn.
Mắt mèo bị tờ giấy chữ "Phúc" dán hồi Tết che mất nên không rõ người bên ngoài là ai. Tôi dụi mắt mở cửa, kinh ngạc khi thấy Trình Tuyển.
Anh mặc áo nỉ trắng, hai tay đút túi. Bất giác tôi ngỡ như nhìn thấy Trình Tuyển ngày xưa.
Tôi bắt mình tỉnh táo, hoảng hốt đóng cửa nhưng chân anh đã chặn trước.
"Sao lại tránh anh?" Anh hỏi khẽ.
Tôi không trả lời được câu ấy, đành hỏi vặn lại: "Sao anh biết nhà em?"
Anh bị xóa ký ức rồi mà?
Anh nhếch môi, "Thông tin nhân viên."
Nhưng tôi nhớ là mình chỉ ghi địa chỉ chung cư, tôi đâu có ghi rõ số tòa số căn?
Có vẻ như anh nhìn thấu nghi hoặc của tôi, anh giải thích: "Vừa đến chung cư này, anh bất giác đi đến đây, cứ như là..."
Anh nhìn tôi, đôi mắt anh thâm trầm, "Cứ như là anh đã từng đến rất nhiều lần."
Tôi nín thinh.
Anh vào nhà, xoay người đóng cửa.
Cúi xuống mở tủ giày, liếc qua đã thấy ngay đôi dép đi trong nhà của anh.
Sau khi thay dép, anh đi thẳng vào ngồi xuống sofa. Ngước cằm điềm tĩnh nhìn tôi, hệt như đây là nhà của anh còn tôi mới là khách.
Giằng co một lúc, cuối cùng tôi vẫn thua, "Em nghĩ sếp hiểu lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-qua-mo-gap-bo-cau-trang/2913949/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.