Tác giả: Trương Nhược Dư | Dịch: Hạ Chí
Trình Tuyển biệt tăm.
Ngày nào tôi cũng đếm, anh đã biến mất ba mươi bảy ngày rồi.
Anh biến mất, cũng không đi làm. Tôi chạy đến cổng viện nghiên cứu, cuối cùng cũng hỏi thăm được một vài tin tức: Ba mươi bảy ngày trước, bác Trình đưa Trình Tuyển về viện nghiên cứu, đến giờ vẫn chưa trở ra.
Chắc chắn là rất nghiêm trọng.
Tôi vừa hối hận lại cũng tự trách, cả ngày chìm trong đau khổ.
Tôi từ chức rồi. Tôi nghĩ, đợi đến khi biết tin Trình Tuyển đã khôi phục, tôi sẽ rời khỏi thế giới của anh. Mặc dù không còn được gặp anh, cũng không xuất hiện trong tầm mắt của anh. Thế nhưng chỉ cần anh sống dưới thân phận Trình Tuyển, bình an tồn tại qua năm dài tháng rộng là tôi đã mãn nguyện rồi.
Ngày thứ ba mươi tám.
Sáng thức dậy, tôi rửa mặt rồi thay váy trắng đến viện nghiên cứu.
Chiếc váy này là món quà sinh nhật Trình Tuyển tặng tôi.
Dạo này tôi gầy đi nhiều thành ra chiếc váy có hơi rộng. Tôi không có tâm trạng ăn sáng, để bụng đói đến viện nghiên cứu.
Nhưng, tôi gặp Trình Tuyển ở cổng viện.
Giây phút nhìn thấy anh, tôi ngây ngẩn rồi quay phắt người. Nước mắt nhòe đi tầm nhìn. Tôi đi vội, sơ ý bị vấp ngã. Ngôn Tình Trọng Sinh
Có người đỡ tôi. Bàn tay không có hơi ấm ấy là của Trình Tuyển.
Tôi lau nước mắt, hoảng hốt nói xin lỗi rồi định đi tiếp, nào ngờ bị anh giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-qua-mo-gap-bo-cau-trang/2913948/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.