Chương trước
Chương sau
Sau khi đã bàn chuyện xong thì Cảnh Vân Trình cũng nghe theo góp ý của cô mà sửa lại hợp đồng. Còn Kiều Ân và Phó Thiên Sắt vẫn còn khá là sốc khi chứng kiến một màn vừa rồi, họ chỉ mới được sự đồng ý cho vào văn phòng thì ngay lập tức Kiều Ân đã kéo Thượng Quan Diệp An sang một bên, nhíu mày nghiêm túc nói:

- An tổng, chị có gì muốn nói với em không?

- Không có.

Nghe vậy thì Kiều Ân liền lập tức mếu máo, sau đó là ăn vạ ngay tại chỗ. Không biết bằng thế lực nào đó mà nước mắt của cô ấy lại có thể tự bật công tắc mà trào ra, không chỉ vậy Kiều Ân còn liên tục nói:

- Tiểu An tổng, chị thay lòng đổi dạ rồi... Trước kia chị hứa chỉ yêu mình em... Bây giờ chị lại... Chị lại phản bội em... Tiểu An tổng, em ghét chị lắm!

Tiếng khóc không hề giả trân của Kiều Ân đã thu hút sự chú ý của Cảnh Vân Trình và Phó Thiên Sắt, nhưng cứ nghĩ cô gái nhỏ với trái tim mỏng manh sẽ được tiểu An tổng an ủi chứ? Nhưng không! Thượng Quan Diệp An còn ngay lập tức nở một nụ cười đến tươi rói, hai mắt của cô cũng sắp phát sáng lên rồi, nhìn Kiều Ân nói:

- Vậy sao? Vậy em có từ chức không?

Nghe câu hỏi phũ phàng của Thượng Quan Diệp An thì Kiều Ân liền kiêu hãnh hất tóc, sau đó nhìn thẳng vào mắt của cô, nói:

- Không đời nào! Plè!

Thượng Quan Diệp An liền bày ra vẻ mặt có chút thất vọng, cô cũng thở dài một tiếng rồi lại ngồi xuống ghế sofa ở văn phòng của anh. Thái độ này của cô đã làm cho Kiều Ân không biết nói hơn, nhưng hai kẻ đang xem kịch nào đó lại có chút ý cười, không ngờ hai người này bình thường kết hợp ăn ý như vậy, nhưng hở chút là đòi chia tay, sơ hở là muốn đối phương nghỉ việc.



Phó Thiên Sắt nhìn thấy những giọt nước mắt giả trân kia vẫn chưa được lau sạch, nên cậu ta cũng tinh ý mà đưa một khăn tay cho cô gái kia. Kiều Ân cũng ấm ức nhận lấy, nhưng cô gái nhiệt tình kia không chỉ lau nước mắt, đến nước mũi cũng không bỏ qua. Sau khi sạch sẽ thì còn đưa lại cho Phó Thiên Sắt, cười nói:

- Cảm ơn anh nhiều.

Phó Thiên Sắt với vẻ mặt khinh bỉ nhìn vào cái khăn tay, cô gái này sao lại có thể vô tư đến vô tâm như vậy chứ!

Sau một buổi nói chuyện thì cuối cùng bốn người họ cũng chuẩn bị để đi ăn trưa, nhưng Cảnh Vân Trình đã từ chối và ngỏ ý đưa cô về nhà dùng cơm. Nghe anh nói thì trong lòng của Thượng Quan Diệp An có chút khẩn trương, có lẽ Kiều Ân và Cảnh Vân Trình cũng có thể nhìn ra được sự lo lắng trong mắt của cô... Nhưng cả hai người đều không hiểu, cô bây giờ lo lắng cái gì nhỉ? Cho dù có là ra mắt cũng chỉ là hợp đồng thôi mà... Lo sợ làm gì cho mệt thân chứ!

Cuối cùng thì Thượng Quan Diệp An cũng nhận lời mời từ Lâm Quân Nhi, thay vì ngồi cùng xe với Cảnh Vân Trình thì hiện tại cô lại ngồi cùng xe với Lâm Quân Nhi. Ngồi trong xe thì Lâm Quân Nhi đã nhìn ra được sự lo lắng trên gương mặt của cô, nhưng mà cũng đúng thôi... Nói thế nào thì sắp tới đối diện trước mặt của cô là cựu chủ tịch của Cảnh thị, còn có thể một Lão đại của Trạch Quân bang, cho dù anh rể hờ Bạch Quán Tông cũng không kém cạnh, nhưng để so với Cảnh Vân Trạch thì chắc hẳn là vẫn không bằng được.

- Em lo lắng sao?

- Một chút ạ.

- Đừng sợ, cha mẹ chồng của chị không đáng sợ đến vậy đâu.

Thượng Quan Diệp An muốn nói chuyện kia với Lâm Quân Nhi, nhưng cuối cùng thì cô cũng không nói được, lỡ như chị ấy mắng cô hay là sẽ nói lại với chị Tịch Mộng thì còn to chuyện hơn.

Nhưng Lâm Quân Nhi là người từng trải, cô chỉ cần nhìn qua đã biết chuyện gì rồi. Nhưng cô ấy không vội vạch trần, vì dù sao đây cũng là chuyện cá nhân giữa Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình, cô ấy không muốn xen vào mối quan hệ này.

- Chị Quân Nhi, em nghe nói chị và anh rể cũng từng kí hợp đồng hôn nhân à?



- Vân Trình nói với em sao?

Thượng Quan Diệp An gật đầu, cô cũng có chút cúi thấp đầu xuống. Tuy nhiên thì Lâm Quân Nhi lại mỉm cười, đáp:

- Đúng rồi, sở dĩ chị là gả thay cho Y Y. Nếu không thì cô dâu của Cảnh Vân Trạch phải là Lâm Tuệ Y chứ không phải chị. Và hợp đồng đó đáng lẽ là của Y Y và Vân Trạch, nhưng chị cũng chưa nhìn qua hợp đồng đó bao giờ.

Thượng Quan Diệp An có chút kinh ngạc liền hỏi lại tiếp. Nhưng Lâm Quân Nhi cũng chỉ nhún vai, từ khi kết hôn thì Cảnh Vân Trạch vẫn luôn nói là có hợp đồng, tuy nhiên thì cô ấy kết hôn cũng đã năm năm rồi, cũng đã có bốn đứa con rồi... Nhưng mà đến cái bản hợp đồng có hình dáng thế nào cô ấy còn chưa nhìn thấy qua.

- Vậy... Chị và anh rể có thật sự là kết hôn giả hay không vậy?

- Giả có thể thành thật, mà thật cũng có thể thành giả.

Nghe vậy thì Thượng Quan Diệp An lại có một liên kết. Đó chính là cuộc hôn nhân của Lâm Quân Nhi và Thượng Quan Tịch Mộng.

Lâm Quân Nhi và Cảnh Vân Trạch thì chính là kiểu "Giả thành thật".

Còn Thượng Quan Tịch Mộng và Bạch Quán Tông chính là kiểu kết hôn thật, nhưng thật ra thì nó là giả!

Lúc này, Thượng Quan Diệp An có chút suy nghĩ... Vậy cuộc hôn nhân sắp tới của cô sẽ đi theo con đường nào đây? Liệu có giống chị Quân Nhi... Hay là sẽ giống với chị Tịch Mộng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.