Chương trước
Chương sau
Khi chiếc xe vừa đến Cảnh gia thì Thượng Quan Diệp An vẫn chưa kịp hoàn hồn, tuy nhiên ở đây còn có Lâm Quân Nhi nên cô cũng cảm thấy đỡ căng thẳng phần nào.

Chiếc xe của cô và Lâm Quân Nhi đến được một lúc thì xe của Cảnh Vân Trình cũng đã đến, tất cả mọi người cũng nhanh chóng cùng nhau đi vào nhà.

Bên trong Cảnh gia hiện tại không chỉ có Cảnh Vân Trác, Liễu Đào Nguyên, mà cả Cảnh Vân Trình, Cảnh Vân Tranh, Cố Tần, Triệu Thiếu Hà và Phàn Chúc Hạo nữa. Mọi người dường như đều đã có mặt đầy đủ ở đây, không chỉ vậy mà ba đứa nhỏ của Lâm Quân Nhi cũng đang ở một bên cùng nhau chơi đùa, Thượng Quan Diệp An bắt đầu có cảm giác sai sai rồi đó... Sao giống như là ngày ra mắt bạn gái vậy nhỉ?

Mà vốn dĩ Kiều Ân thích con nít, nên chỉ vừa nhìn thấy ba đứa nhỏ nhà Lâm Quân Nhi thôi đã chạy đến chăm chú nhìn, Sở Tiêu là anh lớn, thấy người lạ đi đến thì cũng bật chế độ bảo vệ hai em, cậu nhóc đưa ánh mắt không mấy thân thiện về phía của Kiều Ân, sau đó cũng điềm đạm nói:

- Cô muốn làm gì?

Lâm Quân Nhi lúc này mới nói Kiều Ân là bạn của mình, nghe mẹ mình nói vậy thì Sở Tiêu cũng không quá cảnh giác nữa. Nhìn thấy con trai của chị Quân Nhi đúng là rất ra dáng của anh lớn, bất chợt thì nó cũng đã thu hút sự chú ý của Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình.

Liễu Đào Nguyên nhìn thấy Diệp An thì đã ưng ý ngay, nói sao thì một cô con dâu vừa xinh đẹp lại giỏi giang như vậy thì ai mà không ham chứ. Ngay lập tức bà ấy liền kéo Diệp An vào bàn ngồi, mọi người trong nhà cũng chỉ biết nhìn nhau rồi nhún vai, mẹ đúng là không biết kiềm chế gì cả.



Sau một hồi dây dưa thì bữa cơm cũng được bắt đầu. Lúc này Kiều Ân và Phó Thiên Sắt cũng được ngồi ăn cùng với mọi người, nhìn thấy không khí có vẻ như không được tốt lắm thì Kiều Ân có huých tay nhẹ vào tay của Phó Thiên Sắt, hỏi:

- Nhà này có truyền thống là ăn cơm không nói chuyện à?

Phó Thiên Sắt cũng lắc đầu, cậu ta liền thì thầm vào tai của Kiều Ân, nói:

- Là người ta không muốn nói chuyện với cô thôi!

Nghe vậy thì Kiều Ân cũng chỉ cắn môi, không lẽ bây giờ cô ấy lại úp bát cơm lên đầu tên này chứ! Đúng là chỉ biết chọc tức người ta!

Sau một hồi im lặng, thì Liễu Đào Nguyên mở lời trước, bà ấy nhìn sang Thượng Quan Diệp An, nói:

- Con ở đây có quen không?

- Dạ bình thường thôi ạ.

- Chuyện hợp tác giữa hai nhà thế nào rồi?

Thượng Quan Diệp An muốn trả lời, nhưng Cảnh Vân Trình đã nhanh miệng nói trước. Cô cũng chỉ phụ thuộc theo lời anh nói rồi gật đầu phụ họa. Liễu Đào Nguyên và Cảnh Vân Trác thấy tình hình như thế này thì chắc sẽ chẳng có mối hôn sự nào xảy ra đâu. Ông ấy vốn không có ý định sẽ ép buộc Cảnh Vân Trình, nhưng nói thế nào thì bây giờ hai em gái cũng đã có gia đình, anh cả cũng đã yên ổn với vợ con, nên chỉ còn mỗi anh là một thân một mình, nếu cứ mãi như vậy cũng không phải chuyện tốt lành gì.



- Diệp An này, con ở Ung Thành còn được mấy ngày?

- Dạ chắc là khoảng hai ngày, sau đó cháu còn phải đến Giang Thành và Hoành Thành nữa ạ.

Liễu Đào Nguyên cũng chỉ à một tiếng, bà ấy cảm thấy thời gian cô ở lại đây quá ngắn, làm sao có thể đủ thời gian để tìm hiểu Cảnh Vân Trình được đây. Tuy nhiên thì Lâm Quân Nhi nhìn sơ đã thấy dáng vẻ lo sợ của mẹ chồng, cô liền hắng giọng một tiếng nhầm nhắc nhở bà ấy đừng thể hiện quá rõ. Sau đó thì Lâm Quân Nhi liền nhìn Thượng Quan Diệp An, nói:

- Dù sao công việc của chúng ta cũng xem như là xong rồi. Hay chị sẽ cho người đưa em đi chơi có được không? Xem như là tham quan Ung Thành, biết đâu sau này em sẽ có hứng thú với nó thì sao.

- Không cần phiền toái vậy đâu chị Quân Quân, em cùng Kiều Ân có thể tự đi được rồi.

- Như vậy thì đâu có được. Chị đã hứa với Tịch Mộng là sẽ chăm sóc em thật tốt, nếu để em tự túc thì chị ăn nói sao với cô ấy đây?

Mặc dù Thượng Quan Diệp An không muốn làm khó Lâm Quân Nhi, nhưng mà dù sao thì chị ấy cũng đã mở lời rồi thì chẳng lẽ cô lại từ chối. Nhưng sau đó thì cô cũng hỏi rõ là ai sẽ đưa cô đi chơi, lúc này thì Lâm Quân Nhi nhìn sang một loạt những người ngồi ở đây, cô ấy cũng giả vờ đăm chiêu, nói:

- Vợ chồng của Tranh Nhi hiện tại thì đang chuẩn bị cho việc mang thai nên không tiện lắm. Thiếu Hà và Chúc Hạo cũng còn quá bận rộn với những cửa hàng của mình. Chị và chồng chị lại có việc riêng rồi. Cha mẹ thì lại lớn tuổi nên sẽ không tiện đưa em đi chơi... Vậy... Vân Trình? Em là người có thời gian nhất, vậy em đưa Diệp An và Kiều Ân đi chơi đi.

Cảnh Vân Trình biết rõ đây là mưu tính của chị dâu và mẹ mình, nhưng anh không vội vạch trần, chỉ lặng lẽ nâng kính lên một cái, sau đó nhìn chị dâu, nói:

- Em là chủ tịch đó, chẳng lẽ em lại rảnh rỗi sao?

- Chị thấy em rảnh rỗi thật mà... Hôm qua em còn tìm chồng chị những hai tiếng đồng hồ... Không biết là...

Nghe đến đây thì Cảnh Vân Trình có chút giật mình, hôm qua anh tìm Cảnh Vân Trạch là để xin lại bản hợp đồng, không ngờ người anh thiện lành này lại nói chuyện này với vợ. Nếu như để Lâm Quân Nhi lỡ miệng nói ra thì xem như kế hoạch của anh cũng tan thành mây khói!

- Em biết rồi, em biết rồi. Bây giờ chị chỉ muốn nhanh chóng tống cổ em đi để nắm quyền Cảnh thị đúng không.

Nhưng Lâm Quân Nhi không tức giận bởi những câu nói này, cô ấy chỉ nhìn anh một cái, sau đó liền thong thả nói:

- Vốn dĩ là chị nắm đủ quyền rồi.

Diệp An nghe vậy cũng kinh ngạc, cô cũng cố gắng quan sát sắc mặt của Cảnh Vân Trác và Liễu Đào Nguyên, nhưng hai người họ hoàn toàn không phản ứng lại câu nói của Lâm Quân Nhi. Điều này chứng tỏ hai người họ rất tin tưởng vào cô con dâu này, làm dâu trong một gia đình tin tưởng mình thì đúng là phúc khí rất lớn.

Cuối cùng thì Cảnh Vân Trình vẫn phải chịu thua cái miệng của chị dâu. Anh cũng phải giả vờ tỏ ra ấm ức, nhưng rồi vẫn chấp nhận đưa cô đi chơi. Lâm Quân Nhi chỉ cần nhìn là biết rõ anh bây giờ đang mở cờ trong bụng rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.