Chương trước
Chương sau
Cảnh Vân Trình liền nhìn cô, sau đó thì bước đến chỗ của cô, nghiêng đầu nói:

- Em có ý kiến gì?

Lúc này thì Thượng Quan Diệp An mới chỉ vào điều khoản thân mật trước mặt người lớn trong nhà, cô liền nhìn anh nhíu mày nói:

- Chỉ ôm, không hôn!

- Như vậy thì không giống vợ chồng, đã là vợ chồng với nhau thì phải thể hiện tình cảm chứ.

Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên sau hai mươi sáu năm Thượng Quan Diệp An có bạn trai, cô cũng không biết nên làm gì vì đây có phải là yêu thật đâu mà biết. Nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm liền ngồi xuống bên cạnh cô, nói:

- Em đang suy nghĩ gì vậy?

Thượng Quan Diệp An cũng chỉ nhắm mắt một lúc, sau đó thì gương mặt cũng có chút đỏ lên. Biểu hiện ngại ngùng này của cô đã làm cho Cảnh Vân Trình sững sờ, anh liền không tin được mà hỏi:

- Đừng nói với tôi... Đây là lần đầu tiên em có bạn trai đấy!

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Thượng Quan Diệp An cũng phải gật đầu, đây đúng là lần đầu tiên cô có bạn trai. Vì từ trước đến giờ ngoài học và làm thì cô chẳng quan tâm đến ai khác, dù cũng có rất nhiều nam sinh đã từng tỏ tình với cô, nhưng Diệp An luôn từ chối. Năm nay cô cũng đã hai mươi sáu rồi, nhưng nói về tình yêu thì cô chẳng khác gì một đứa trẻ cả.

Cảnh Vân Trình dù có chút kinh ngạc, nhưng nếu suy xét kỹ một chút thì cũng không phải không có khả năng, Thượng Quan Diệp An là con người sống lý trí nên những việc tình cảm này sẽ làm khó cô. Nhưng dù sao cũng lỡ diễn rồi thì phải diễn cho tới chứ.

Đúng lúc Cảnh Vân Trình cũng đang rảnh rỗi, anh liền bảo cô đứng dậy, Thượng Quan Diệp An cũng không biết anh muốn làm gì nhưng cũng ngoan ngoãn đứng dậy theo lời anh nói. Sau đó thì anh liền kéo cô ngồi lên đùi của mình, hành động bất ngờ của Cảnh Vân Trình đã làm cho cô hoảng hốt, vốn muốn đẩy anh ra nhưng sức lực lại không có, choàng tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, nói:



- Nếu như cha mẹ có ở đây thì tôi sẽ ôm eo em như thế này.

- Cảnh Vân Trình, anh làm trò gì vậy? Buông tôi ra!

Nhưng Cảnh Vân Trình hoàn toàn không có ý định buông, anh càng cố ý siết chặt lấy eo của cô, sau đó liền cười nói:

- Luyện tập một chút thôi mà.

- Luyện tập gì chứ! Anh lưu manh sao!

Nhưng anh cũng chẳng để ý những câu nói này làm gì, tiếp theo chính là... Hôn! Đúng rồi, anh chính là muốn luyện tập một chút để cha mẹ không nghi ngờ, nhưng môi anh chỉ vừa chạm lấy cánh môi nhỏ của cô thì toàn bộ cơ thể của Thượng Quan Diệp An đã cứng đờ. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với họ vậy? Nhưng ngay sau đó Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Vốn dĩ cô đã định đẩy anh ra, nhưng nhìn sang phía cánh cửa đi vào là Trần An Vy, thì Thượng Quan Diệp An trực tiếp đè anh trên ghế sofa, cũng là chính cô chủ động hôn lấy môi anh. Thấy thái độ của cô đã thay đổi một trăm tám mươi độ thì anh cũng có chút bất ngờ, nhưng sau đó vẫn nhẹ nhàng ôm lấy eo của cô, một tay đặt ở sau gáy, triền miên hôn nhau.

Trần An Vy chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó thì chỉ biết trợn ngược mắt nhìn chằm chằm vào họ, Kiều Ân và Phó Thiên Sắt đứng bên ngoài thấy cô ta đứng bất động cũng muốn đi vào kéo cô ta ra. Nhưng Kiều Ân vừa đi vào đã bị cảnh tượng kích thích trước mắt làm cho á khẩu, trong miệng chỉ biết ú ớ gì đó. Chẳng phải nói chỉ là diễn kịch thôi sao? Kịch này hình như diễn hơi sâu rồi... Phó Thiên Sắt nhìn dáng vẻ cá chết của Trần An Vy và sắc mặt tái mét của Kiều Ân cũng đã đoán được gì đó, cậu ta đành bất lực thở dài một tiếng rồi kéo hai bức tượng đá kia ra.

Tiếng đóng cửa giống như một tiếng động đã đánh tỉnh Thượng Quan Diệp An, cô nhanh chóng rời khỏi cơ thể của anh, nhưng Cảnh Vân Trình lại nhìn cô, nghiêng đầu khó hiểu, nói:

- Thượng Quan Diệp An, bây giờ thì không biết ai mới là lưu manh đây?

- Chỉ là...



- Chỉ là thế nào?

Cô cũng không biết nên giải thích thế nào nữa, nên định sẽ rời đi, nhưng đã ăn làm sao dễ dàng như vậy chứ. Cảnh Vân Trình không biết lý do gì nhưng anh lại muốn trêu cô thêm một lúc, có lẽ là do dáng vẻ đáng yêu của cô vừa rồi đã thu hút anh.

Nắm lấy tay của Thượng Quan Diệp An kéo vào lòng, đồng thời cũng cúi đầu tiếp tục hôn lấy cánh môi nhỏ nhắn nhưng đầy ngọt ngào của cô, ban đầu thì cô cũng có chút kháng cự, nhưng sau một lúc thì cũng đã hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn kia. Bây giờ trong đầu của cả hai người đều đang rất bối rối, họ cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy nữa, nhưng nếu bảo họ dừng lại... Thì cũng không dừng lại được.

Đôi tay của Cảnh Vân Trình thì đặt ở eo của cô, chậm rãi kéo cô lại, càng để cơ thể của Diệp An dính chặt vào cơ thể của anh. Còn đôi tay của cô cũng có chút run lên, sau đó thì cũng chậm rãi ôm lấy hông của anh, có lẽ họ đều cảm nhận được hơi ấm từ đối phương, và họ cũng muốn giữ mãi hơi ấm đó.

Sau một lúc hôn nhau, Cảnh Vân Trình và Thượng Quan Diệp An đã biết chuyện này đi quá xa rồi, nhưng họ không quá để ý, anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, nói:

- Diệp An, cảm ơn em.

Nhưng Thượng Quan Diệp An thì đã lấy lại tinh thần rất nhanh, cô liền có chút nhíu mày, cọc cằn nói:

- Cảm ơn vì đã để anh hôn?

Cảnh Vân Trình nghe vậy cũng chỉ bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu của cô, nói:

- Đúng rồi, cảm ơn em đã cho tôi hôn em lâu như vậy.

- Ấu trĩ.

- Tôi sẽ xem đây là lời khen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.