Anh bước nhanh tới, nhìn căn bếp vốn sạch sẽ, bây giờ đã bừa bộn và bẩn thỉu không chịu được, lại càng bực bội hơn. Anh đưa tay nhéo hai đầu lông mày, lạnh nhạt nói: “Nhân lúc tôi còn chưa nổi điên, cô mau lau dọn sạch sẽ đi.”
Lương Dĩ Chanh biết rằng kiếp trước, Phó Cẩn Tập thích nhất là sạch sẽ, vì vậy cô hơi luống cuống khi để anh nhìn thấy cảnh tượng này.
Vừa nghe anh nói xong, cô lập tức bước tới đứng chắn trước mặt anh, đồng thời bưng tách cà phê duy nhất trên tủ bếp bằng cả hai tay, cung kính “dâng lên” trước mặt anh: “Anh bớt giận, uống tách cà phê trước đã cho hạ hỏa. Em đi dọn dẹp ngay đây.”
“Cô…” Phó Cẩn Tập trừng mắt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt vô tội của cô, không hiểu vì sao những lời tức giận đã đến bên miệng nhất thời nghẹn lại.
Hai người im lặng nhìn nhau vài giây. Lần này, Phó Cẩn Tập dường như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, vậy mà lại muốn vươn tay lau bột mì dính trên má cô gái.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên một tiếng “kính coong”.
Lương Dĩ Chanh vừa nghe thấy tiếng chuông liền đưa tách cà phê vào trong tay người đàn ông, rồi đi lướt qua người anh, ra mở cửa.
“Có người đến, để em đi mở cửa.”
Khi mở cửa ra, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc Âu phục, đi giày da, đeo kính gọng đen lịch lãm và tao nhã, trông khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi.
Tuy nhiên, khoảnh khắc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-pho-gia-khong-gia-vo-benh-nua/3477270/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.