Nói xong, anh vẫn không quay đầu lại, cũng không đợi cô đáp lời, mà cứ thế tiếp tục đi lên cầu thang.
Lương Dĩ Chanh nhìn theo bóng lưng cô độc lạnh lùng đó dần dần biến mất khỏi tầm mắt. Cô tần ngần đứng hồi lâu, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ rằng anh lại bỗng dưng đuổi mình ra ngoài. May mà anh vẫn động lòng trắc ẩn.
Sau đó, cô chuyển vali vào phòng dành cho khách, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm thoải mái trên chiếc giường lớn.
Lúc này, trên môi cô thoáng nở nụ cười, thầm nghĩ hôm nay không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất cô cũng được sống chung dưới một mái nhà với Phó Cẩn Tập.
Một lát sau, cô lấy từ trong túi xách ra một quyển sổ nhật ký màu hồng san hô, và nằm bò ra giường, lắc cây bút bi, rồi viết một dòng với những nét chữ xinh xắn.
Trong phòng ngủ của mình, Phó Cẩn Tập vẫn không buồn ngủ, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh vừa rồi của cô gái, khiến anh có một cảm giác rất quen thuộc.
Nếu là người khác, vừa rồi anh đã quyết định một cách dứt khoát, nhưng ánh mắt của cô gái đó rất kỳ lạ, làm tâm trí anh rối bời.
Lần đầu tiên Phó Cẩn Tập do dự như vậy. Anh nghiêng người, tâm trạng vẫn bực bội không yên.
Thế là, anh cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Mạc Phong: Ngày mai hãy đưa tất cả tư liệu về Lương Dĩ Chanh đến phòng làm việc của tôi.
Sau đó, anh buộc mình nhắm mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-pho-gia-khong-gia-vo-benh-nua/3477269/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.