Nhìn vào ánh mắt Hoắc Sơ, lần đầu tiên Mẫn Đăng nảy sinh ra ý nghĩ chủ động muốn đến bệnh viện. Cậu ghét bệnh viện, căm ghét bệnh viện, thậm chí là sợ bệnh viện.
Nhưng những thứ này cộng lại dường như không ngăn cản được cậu muốn nếm thử vị bánh ngọt của Hoắc Sơ là hương vị gì.
Mẫn Đăng muốn biết, có phải thật sự ngọt như vậy hay không
Công việc quét dọn trong nhà Hoắc Sơ rất nhẹ nhàng, lương rất cao.
Một tuần này Hoắc Sơ không về nhà nhiều lắm, Mẫn Đăng cũng cơ bản không gặp được anh mấy lần.
Hơi thở như có như không giữa hai người cũng chầm chậm tiêu tan đi.
Cho dù có mấy lần ngẫu nhiên đụng phải, Hoắc Sơ cũng chỉ cười gật đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Mẫn Đăng đưa tay đè lên tim, cậu nghĩ mãi mà không rõ. Cái người tên Hoắc Sơ này quá kỳ lạ, hình như biết trở mặt.
“Dạo này còn nằm mơ không?” Chương Khâu lại gần hỏi.
“Dạo này không ngủ.” Mẫn Đăng nói.
“Đây là lý do mày đến muộn?” Chương Khâu thờ ơ nhìn cậu.
“Em xin nghỉ.” Mẫn Đăng nhíu mày.
“Bây giờ chủ bếp người nước ngoài đã không làm nữa biết chưa? Sẽ đổi chủ bếp mới ngay lập tức, nghe nói chủ bếp mới muốn dẫn nhóm của mình đến đây.” Chương Khâu trừng cậu.
“À...” Mẫn Đăng kéo rất dài, không đếm xỉa tới.
Chương Khâu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng nói đến trọng điểm.
“Hôm nay nhân viên nhà hàng liên hoan.” Chương Khâu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264385/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.