Không thấy xe của Hoắc Sơ.
Đây là kết quả Mẫn Đăng cho ra sau khi nhét người vào bên trong khu xanh hóa, nhét cẩn thận, phủ lên vài chiếc lá xanh để che giấu chỗ này có người sống.
Lại chạy đi nhìn một lượt từng chiếc xe trên con đường này.
Cậu biết xe của Hoắc Sơ, xe trên con đường này cậu đều không biết.
Mẫn Đăng đành phải cụp vai, thất vọng đi đào Hoắc Sơ chôn trong dải cây xanh ra.
Gương mặt Hoắc Sơ ửng hồng, chau mày. Vì khó chịu mà trên trán nổi lên mấy sợi gân xanh.
“Không thấy xe của anh đâu cả…” Mẫn Đăng ngồi bên dải cây xanh, ôm đầu mình.
Hoắc Sơ không đưa ra câu trả lời.
Điện thoại Mẫn Đăng hết pin, hình như bọn Chương Khâu cũng đi rồi.
“Điện thoại của anh đâu?” Mẫn Đăng hỏi.
Đầu Hoắc Sơ đặt trên đùi Mẫn Đăng, cơ thể uốn éo bên trong dải cây xanh. Cái tư thế kỳ lạ này như thúc giục anh cầu cứu kêu lên một tiếng.
Mẫn Đăng không để ý tới anh, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên tìm được điện thoại đột nhiên vang lên.
Điện thoại của Hoắc Sơ bị quăng đi ở bên rìa dải cây xanh, bên cạnh nắp cống. Suýt nữa mất mạng vào cống thoát nước.
Sau khi vất vả cứu về, Mẫn Đăng nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại nghĩa chính ngôn từ đầu tiên là phê bình chủ xe đậu xe lung tung, tiếp đó nghiêm túc lại hòa nhã giải thích sẽ tạm giữ xe mấy ngày.
Nghe đến đó, Mẫn Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264384/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.