Hai người ăn sủi cảo xong. Bầu không khí ngưng tụ nhìn nhau không nói gì.
“Anh...” Mẫn Đăng vừa mở miệng.
“Quần áo của tôi chưa khô, bên ngoài lại mưa, hành lang tối quá, chân còn đau, tôi sợ...” Hoắc Sơ nói xong, cảm thấy không đủ sức thuyết phục còn làm ra vẻ ôm cánh tay.
“...” Mẫn Đăng bó tay.
“Tôi ngủ trên ghế sofa cũng được.” Hoắc Sơ vỗ vỗ ghế sofa dưới người.
“... Rất lạnh.” Mẫn Đăng nói.
Hoắc Sơ ấm ức nhìn cậu.
Mẫn Đăng không còn cách nào, ngẫm nghĩ mang ra một cái chăn to.
Chăn còn mới, viện trưởng Chương bảo cậu khi nào trời lạnh hơn thì đổi.
Hoắc Sơ rót hai chén trà nóng, kéo Mẫn Đăng ngồi trên ghế sofa.
Hai người quấn chăn, trong tay bưng trà nóng. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ rất to, lại càng có vẻ yên tĩnh.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ lên tiếng.
“Ừm?” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn anh.
Hoắc Sơ đột nhiên hỏi, “... Có phải cậu sợ bác sĩ không?”
Mẫn Đăng quay đầu, im lặng một lúc, “Rất nhiều người đều sợ bác sĩ.”
Hoắc Sơ cẩn thận vươn tay sờ lên đầu Mẫn Đăng, tóc Mẫn Đăng đã dài được một ít, sờ lên đâm tay.
Anh khẽ hỏi, “Cậu sợ sấm đánh không?”
Mẫn Đăng lắc đầu, “Sao vậy?”
“Tôi sợ.” Hoắc Sơ nói.
“...” Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đúng lúc có một tia chớp lóe lên, nghĩ ngợi do dự nói, “Anh có sợ thì chúng ta cũng không có khả năng nằm chung một giường.”
Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264348/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.