Tài xế chạy tới rất nhanh, đón cả hai người.
Sau khi đến nhà Mẫn Đăng, Hoắc Sơ đưa người lên tận lần.
Mẫn Đăng mở cửa, quay đầu nhìn Hoắc Sơ.
Tóc Hoắc Sơ ướt, trên người cũng ướt, trên chân còn chen đôi giày của cậu mà với Hoắc Sơ thì cực nhỏ.
Hai người một người ở trong cửa, một người ở ngoài cửa. Gần như mở miệng cùng lúc.
“Vậy tôi đi trước đây.”
“Nếu không anh tắm trước đi.”
Hai người đều ngớ ra.
Mẫn Đăng muốn giải thích: “Tôi —— ”
“Vậy sao được.” Hoắc Sơ cười thản nhiên.
Mẫn Đăng: “...”
“Có phải anh hiểu lầm gì rồi không...”
“Tôi không hiểu lầm.” Hoắc Sơ nói xong lách người vào phòng.
“...” Mẫn Đăng bất đắc dĩ đóng cửa lại.
Trong căn phòng chỉ có một mình cậu thì dư xài, sau khi Hoắc Sơ đi vào lại làm nền cho căn phòng cực kỳ nhỏ.
Nhất là khi ngồi trên ghế sofa, hai chân cũng chen chúc ôm lấy, nhìn vô cùng đáng thương.
Mẫn Đăng đi qua kéo bàn trà nhỏ ra.
“Không sao, tôi thích chen…” Hoắc Sơ nói được một nửa hắt hơi một cái, phất tay nói: “Cậu nhanh đi tắm đi, cậu tắm xong rồi tôi tắm.”
Mẫn Đăng rót cho anh cốc nước ấm, cầm quần áo liền đi vào tắm.
Tắm xong đi ra, vừa định mở miệng gọi Hoắc Sơ, thì thấy Hoắc Sơ đã ngủ thiếp đi.
Hoắc Sơ nhắm mắt dựa vào ghế sofa, dưới mắt hơi thâm, sắc mặt mệt mỏi.
Nét mặt khi ngủ nhìn rất nghiêm túc, Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264351/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.