Sau khi điện thoại cúp máy lại vang lên lần nữa.
Cúp máy lần thứ hai, Mẫn Đăng thở hổn hển, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên cửa sổ trong suốt bị phủ một lớp sương tuyết, chặn thế giới bên ngoài, khiến người nhìn không rõ lắm.
Tối tăm mờ mịt một mảng lớn, không phân rõ đêm hay ngày.
Nhưng đây không phải lý do cậu nằm mơ thấy loại giấc mơ này giữa ban ngày.
Quá... Điên khùng.
Nước nóng kéo hơi nóng bổ nhào lên mặt. Thoắt cái, gương mặt đỏ lên.
Mẫn Đăng nhắm mắt an ủi mình, nước nóng quá, nước nóng quá.
Trong đầu dư âm còn văng vẳng bên tai vang vọng câu nói đừng của Hoắc Sơ.
Nước nóng bắt đầu kháng nghị, không phải tôi nóng, là Hoắc Sơ lẳng lơ.
Mẫn Đăng nhíu mày tán đồng.
Ngay sau đó trang bị mũ khăng dài quàng cổ, hốt hoảng chạy đi tìm Chương Khâu.
Phía sau ban công trên tầng năm, giữa mùa đông xuất hiện cái quần lót, khiến gió lạnh và các ông lớn khó hiểu.
“Cái gì!” Thuốc lá trong miệng Chương Khâu rơi mất, vội vàng nhảy dựng lên.
Luống cuống tay chân nhặt thuốc lá dưới đất lên, lại nhét vào miệng.
Sau đó tiếp tục khiếp sợ, “Cái gì!”
Mẫn Đăng: “...”
“À mày nói mày mơ thấy hắn rồi?” Chương Khâu liếc mắt nhìn cậu, phun ra một vòng khói.
Mẫn Đăng thẹn thùng gật đầu.
“Vậy thì làm sao, hai bây suốt ngày dính vào nhau, không mơ mới là lạ.”
“Tại sao lại lạ?” Mẫn Đăng chăm học hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264343/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.