Lúc Mẫn Đăng bị ôm lên khỏi giường, hoàn toàn mờ mịt.
Lúc nãy Hoắc Sơ nói gì?
Học thuộc lòng? Học thuộc cái gì lòng? Lòng cái gì học thuộc?
Mẫn Đăng không thể nghĩ rõ ràng, lại nhanh chóng ngủ thiếp đi lần nữa.
Hoắc Sơ ôm cả chăn lẫn người đến phòng khách nhỏ bên cạnh phòng ngủ.
Tiếp đó dùng tay gạt chăn, tìm cả buổi với tìm được đầu Mẫn Đăng trốn bên trong, ôm lấy hôn một cái. “Tỉnh đi.”
Vì Mẫn Đăng luôn không ngủ ngon, cho nên một khi ngủ ngon thì đặc biệt trân trọng, đặc biệt ghét có người phá giấc ngủ của cậu.
Nhưng cậu lại không muốn nói chuyện, chỉ có thể không ngừng nhíu mày để biểu thị kháng nghị của mình.
Hoắc Sơ nghiêm túc xoa xoa mặt cậu, “Đọc sách làm người ta tiến bộ.”
Mẫn Đăng nghiêng đầu nhắm mắt, phiền kinh khủng.
Cậu từ từ duỗi một tay quấn trong chăn ra.
Mắt Hoắc Sơ sáng rực lên, muốn nắm cái tay kia.
Mẫn Đăng lại lấy tốc độ cực nhanh gập ngón cái, ngón trỏ, ngón áp út, ngón út xuống.
Để lại mỗi ngón giữa.
Kèm theo kháng nghị.
Kèm theo giơ cao gậy khởi nghĩa.
Kèm theo đại nghĩa dân tộc ai ồn ào tôi đi ngủ ai quay đầu.
“Thô tục.” Hoắc Sơ dùng trán cọ cọ lên mặt cậu, âm thanh rất nhẹ, “Nếu em dậy ngay bây giờ, ngày mai có thể không cần uống thuốc.”
Trong thoáng chốc Mẫn Đăng nghe thấy câu nói này, lông mi run rẩy, mở mắt ra.
“Tại sao?” Mẫn Đăng dụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264285/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.