Hoắc Sơ trợn to mắt, áo khoác âu phục vắt đại trên tay cũng rơi xuống đất.
Anh mở to miệng không nói nên lời.
Hiếm lắm Mẫn Đăng mới trông thấy dáng vẻ này của anh, cảm thấy bất ngờ lại buồn cười.
Lúc này Hoắc Sơ mới phản ứng lại, ngạc nhiên giơ tay lên nắm lấy bả vai Mẫn Đăng, vừa định nói gì đó, lại không nhịn được bật cười trước.
Anh láng máng biết vị giác của Mẫn Đăng không hoàn toàn do hỏa hoạn, anh từng nhắc một câu với Ninh Tuệ, Ninh Tuệ cũng đã nói là chướng ngại tâm lý.
Cho nên anh hoàn toàn biết khôi phục vị giác có ý nghĩa như thế nào với Mẫn Đăng.
Đây sẽ là một khởi đầu.
Một sự khởi đầu thuộc về Mẫn Đăng.
Hoắc Sơ cúi đầu cắn một miếng bánh ngọt trên tay Mẫn Đăng, không đợi Mẫn Đăng kịp phản ứng đã hôn lên.
Nụ hôn này yên tĩnh lại nóng bỏng.
Hoắc Sơ buông người sắp không thở nổi ra, không nhịn được lại liếm liếm khóe miệng Mẫn Đăng, giọng rất khẽ: “Đây là vị gì?”
Khóe mắt Mẫn Đăng đỏ lên, thở hổn hển, “Quả táo…”
Hoắc Sơ nghe vậy cười khẽ một tiếng, giơ tay tháo cà vạt của mình.
Vươn tay thong thả lại không cho kháng cự buộc trước mắt Mẫn Đăng, tiếp theo thắt nút sau đầu Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng cảm nhận được bóng tối trước mắt, hơi căng thẳng bắt lấy tay Hoắc Sơ, “Anh muốn làm gì?”
“Làm kiểm tra nhỏ.” Hoắc Sơ cúi đầu hôn vành tai cậu một cái, “Đừng sợ.”
Mẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264282/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.