Hai người im lặng nhìn nhau chốc lát, Lam Tư Ngộ mở cửa ra, Tịch Mộ lập tức bò vào.
Tịch Mộ vươn tay bò vào, tiếp đến là eo, sau đó là bắp đùi, cẳng chân, mũi chân, từng chút từng chút chui vào căn phòng nhỏ hẹp như chiếc hộp.
Lam Tư Ngộ theo dõi anh, chờ cho sau khi toàn bộ cơ thể vào được, thì lập tức rón rén đóng cửa lại rồi khóa.
Trong căn phòng hộp chỉ có mỗi hai người.
"Cậu có sao không?" Sau khi Tịch Mộ đi vào, liền ngay lập tức bắt vai Lam Tư Ngộ rồi sốt sắng hỏi.
"Shhhhh." Lam Tư Ngộ rít lên một hơi.
Bởi vì tiếng rít đau đớn, lúc này Tịch Mộ mới đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới. Anh phát hiện trên bắp chân Tịch Mộ bị một mảnh vỡ thứ gì đó găm vào. Lam Tư Ngộ cố gắng che lại bắp chân, máu tươi vẫn chảy mãi.
Tịch Mộ cởi áo khoác, muốn phủ lên bắp chân cho cậu.
"Trong hộc tủ bên kia hình như có thuốc và công cụ chữa bệnh, nhưng mà nó bị khóa lại rồi. Tôi sợ âm thanh sẽ kéo đám bệnh nhân phát điên nên không dám đập ra." Cậu ta nhẹ giọng nói thỏ thẻ.
"Chờ tôi." Tịch Mộ thuận theo tay của cậu ta thì thấy được cái tủ, anh khoác áo blouse trắng lên người Lam Tư Ngộ sau đó chạy tới chỗ chiếc tủ bị khóa. Anh liếc mắt nhìn, may mắn thay đó là khóa mật mã, anh nhập 000, khóa liền lập tức được mở ra. Anh dựa vào ánh trăng yếu ớt lật xem tên của từng loại thuốc. Anh lấy mấy lọ thuốc và băng gạc cùng công cụ chữa bệnh ra, sau đó ôm lấy rồi quay đầu.
Lam Tư Ngộ dang chân về phía anh. "Ở gần cửa sổ thì tiếng sẽ nhỏ hơn."
Tịch Mộ vội vàng đặt thuốc trên sàn nhà, sau đó đi tới, đỡ Lam Tư Ngộ ngồi xuống gần cửa sổ.
Lam Tư Ngộ dựa vào vách tường rồi chậm rãi thở.
Tịch Mộ mở lọ cồn khử trùng dụng cụ.
Lam Tư Ngộ cảm thấy rất thần kỳ, "Cửa sổ và cửa chính nơi này đều bị khóa lại, thang máy cũng ngừng hoạt động, cầu thang thì không thể đi, vậy anh tới bằng cách nào?"
Tịch Mộ dùng kéo cắt vải quần trên cẳng chân Lam Tư Ngộ, anh hết sức chăm chú, thiếu chút nữa là không nghe được tiếng của Lam Tư Ngộ. "Ngụy Tri Thục dẫn tôi vào."
"Anh ta à." Lam Tư Ngộ kéo dài âm cuối thật thâm sâu, sau đó thì không tiếp tục nói nữa.
"Có một chiếc thang máy dùng được, lát nữa chúng ta sẽ rời đi từ đó." Có lẽ bởi vì lúc tới dễ như ăn cháo, Tịch Mộ cho rằng lúc rời đi bọn họ cũng không gặp chuyện gì khó khăn. "Tôi muốn rút thứ trên chân cậu."
Lam Tư Ngộ nghe đến đó không nhịn được chân run rẩy một cái, "Sẽ đau không?" Cậu ta nói vô cùng đáng thương.
Tịch Mộ ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Sẽ đau, nhưng mà còn đỡ hơn tình huống bây giờ của cậu."
Lam Tư Ngộ kéo áo blouse trắng lên rồi nhét vào miệng rồi cắn chặt với v ẻ mặt đáng thương dể tránh bản thân kêu lên thật lớn tiếng.
Tịch Mộ dùng chiếc kìm gắp lấy mảnh vỡ, sau đó lập tức rút ra. Không còn mảnh vỡ, máu chảy ra càng nhanh. Tịch Mộ nhanh chóng sát khuẩn rồi dùng băng gạc quấn lại cầm máu. Sau khi thực hiện xong hành động, anh ngẩng đầu liền nhìn thấy đồng tử vô hồn và mồ hôi mỏng toát ra từ trán.
"Hô." Thấy việc đã xong, Lam Tư Ngộ liền nhổ ống tay áo đang cắn ra.
"Có sao không?" Tịch Mộ sờ soạng trán cậu một chút, xác định nhiệt độ trên cơ thể cậu đã ổn định thì tiện tay lau khô mồ hôi trên trán cậu.
Lam Tư Ngộ kéo tay anh xuống rồi nhét vào miệng mình.
"Sao cậu lại bị thương?" Tịch Mộ rút tay mình về, cánh tay đã bị dính nước miếng của cậu.
Lam Tư Ngộ mất sức dựa lên tường, chỉnh sửa chiếc áo mà Tịch Mộ khoác cho chính mình. "Hôm qua, các bệnh nhân đột nhiên lần lượt phát điên. Vừa khéo lúc đó tôi đang được dẫn đi qua hành lang nên cách bệnh nhân ra được tấn công bọn tôi. Trong lúc hoảng loạn, có người tới ngăn những bệnh nhân kia làm mấy thứ đồ rơi ngổn ngang. Tôi bị húc ngã, sau đó bệnh nhân dùng mảnh vỡ kia đâm chân tôi." Cậu nhắm hai mắt lại, hồi ức chuyện xảy ra ngày hôm qua. "Hỗn chiến bắt đầu trong khu đóng, tôi thấy tình hình không đúng nên vào phòng gần đó rồi khóa cửa lại. Sau đó chờ hết một ngày mà vẫn không ai đến tìm tôi thì tôi biết là tình huống không ổn rồi. Tối hôm qua lúc tôi tính rời đi thì không biết sao toàn bộ cửa sổ đều không mơ được, kính đập cũng không vỡ, thang máy thì không dùng được, cửa thì đóng, cả cái tầng này đều không thể rời khỏi được.
Tịch Mộ thấy kỳ quái, "Vậy thì tôi vào được bằng cách nào?"
Lam Tư Ngộ mở mắt ra, liếc mắt nhìn anh một cái, "Không phài tôi mới hỏi anh đấy sao?"
Tịch Mộ chỉ có thể nghĩ đến một tình huống khả thi nhất, đó là Isaac dự đoán tình huống như thần.
Ông đã khống chế được tất cả hệ thống và internet của bệnh viện.
Chỉ có thể nhờ sự hỗ trợ của ông như thế, anh và Ngụy Tri Thục mới có thể vào được.
"Nói chung." Tịch Mộ nói, "Tôi biết là ít nhất vẫn còn một chiếc thang máy còn dùng được."
"Ừm."
"Tôi cõng cậu qua, chúng ta mau đi thôi." Tịch Mộ quyết định như thế.
Lam Tư Ngộ không thể không xốc lại tinh thần, nhìn Tịch Mộ rồi nói, "Lúc anh tới, không gặp phải những bệnh nhân kia sao?"
"Không có." Tịch Mộ thành thật trả lời.
Lam Tư Ngộ thở phào nhẹ nhõm, "Được rồi, vậy chúng ta đi..."
Lời còn chưa nói xong, tai của cậu liền rung lên, hình như nghe được tiếng gì đó.
Tịch Mộ không để ý đến đột nhiên cậu khựng lại, bước tới chuẩn bị kéo Lam Tư Ngộ dậy. "Đến..."
Tịch Mộ nghĩ là không thể nào, sau đó trợn mắt lên, đối diện với Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ chớp mắt một cái.
Cậu thật sự quá nhạy cảm, Tịch Mộ bị anh bịt miệng, không dám cử động gì, quá trình này phải tới tận mấy phút. Ngay lúc Tịch Mộ cho rằng Lam Tư Ngộ nhầm lẫn gì rồi thì bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.
Những bệnh nhân kia không biết bị bệnh gì mà không nhìn thấy, cũng không nói được.
Vậy kết quả còn lại chỉ là người bình thường.
"Thả ra! Thả ra! Cứu mạng! Bọn mày là thứ gì? Bọn mày là thứ gì! A a a!" Tiếng kêu thảm thiết truyền từ xa đến gần rồi dần xa hơn, cho đến khi biến mất.
Sau khi âm thanh biến mất rồi nhưng Tịch Mộ vẫn lo lắng đề phòng.
Trong tình huống không thể nhìn được bên ngoài, không có thông tin đầy đủ, cảm giác sương mù vây quanh lại khiến con người ta càng sợ hơn. Bởi vì một khi con người ta bắt đầu liên tưởng, khi suy nghĩ bắt đầu cất cánh bay đi thì sự khủng bố sẽ tăng lên gấp bội.
"Cộp, cộp, cộp." Tiếng bước chân chậm rãi vang lên bên ngoài hành lang.
Tịch Mộ chậm rãi ngồi xổm xuống thì nhìn thấy một đôi chân xuất hiện dưới khe hở.
Hai người ngừng thở, không dám phát ra một chút động tĩnh.
Đôi chân kia đi lại không giống bước chân của người bình thường, hai chân lê lết không cách nào đi thẳng như người bình thường.
Chờ tiếng bước chân rời đi rồi, Tịch Mộ mới ngồi bệt lên sàn nhà như mất sức. "Tôi mới đầu còn nghĩ đây là phần khởi đầu cho phim Shutter Island, gắn tag hiện đại hồi hộp. Không nghĩ đến lại là thảm họa sinh hóa, gắn tag tương lai kinh dị." Anh bắt đầu lảm nhảm.
"Vai anh bị thương rồi." Sau khi Tịch Mộ ngồi xổm xuống thì Lam Tư Ngộ mới phát hiện vai anh có máu.
"Tôi sẽ tự mình xử lý." Tịch Mộ cởi quần áo ra rồi tự mình khử trùng, chỉ là lúc quấn băng thì cần nhờ Lam Tư Ngộ hỗ trợ một chút.
"Đau không?" Lam Tư Ngộ kéo áo anh xuống, nhìn vết thương của anh. Vốn dĩ trên làn da bằng phẳng xuất hiện vết thương, máu thì không nhiều nhưng nhìn mà giật mình.
Vì phòng ngừa quần áo chạm đến vết thương, Lam Tư Ngộ trực tiếp kéo áo anh xuống tới cánh tay, khiến anh lộ ra phần lớn da thịt.
Tịch Mộ cảm thấy có vẻ lộ hơi nhiều.
Lam Tư Ngộ nhìn vài lần.
"Rốt cuộc thì nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Anh và Lam Tư Ngộ cùng nhau dựa lên tường.
"Tôi cũng không biết." Lam Tư Ngộ thở dài, sau đó sờ bụng. "Đã hai ngày chưa được ăn gì rồi, đói quá đi thôi."
Tịch Mộ nhìn Lam Tư Ngộ bất lực cũng thở dài một hơi. Cho dù anh cũng bị thương thì vẫn đứng lên, rón rén tìm thứ gì đó lấp được bụng trong căn phòng. Thế nhưng Lam Tư Ngộ đợi ở đây 2 ngày rồi, nhất định cậu ta cũng đã đi tìm đồ ăn, thế nhưng vẫn không tìm được gì. Tịch Mộ suy nghĩ một chút rồi dời một chiếc ghế, chăm chú nhìn về phía trên cao.
Nếu như nói Lam Tư Ngộ có thể bỏ sót chỗ nào thì chỉ có thể như tình huống anh đoán lúc này, là nơi cao cậu ta không nhìn thấy.
Tịch Mộ lần mò hồi lâu mới tìm được trong hộp một loạt đường glucose để tiêm vào. Anh lấy thùng xuống, sau đó mở nút lọ, cắt bể một cửa thủy tinh, sau đó đưa cho Lam Tư Ngộ. "Uống chút đường glucose đi, cái này uống trực tiếp được."
Lam Tư Ngộ đón lấy, ngay lập tức liền nâng lên rồi rót vào miệng.
Cậu vừa đói vừa khát, tình thế hiện tại hệt như nắng hạn gặp mưa rào.
Tịch Mộ bên cạnh sợ cạnh lọ cắt trúng miệng, dù sao cửa cắt cũng được làm bằng thủy tinh.
Lam Tư Ngộ uống hết một bình rồi nháy mắt với Tịch Mộ.
Tịch Mộ ngay lập tức mở bình thứ hai rồi đưa cho cậu.
Nước đường vào bụng, Lam Tư Ngộ cảm thấy cuối cùng thì đầu của mình cũng hoạt động lại.
"Được."
Tịch Mộ nhìn Lam Tư Ngộ, tiếp tục dò hỏi, "Cậu biết đường không?"
Lam Tư Ngộ gật đầu.
"Vậy thì tốt quá, tôi không biết đường." Anh nói, "Chờ cho gần đây hết âm thanh thì chúng ta lập tức hành động đi."
Lam Tư Ngộ nhìn Tịch Mộ, không nói một câu.
"Sao vậy?" Tịch Mộ nhìn vào mắt cậu, còn tưởng trên mặt mình dính vết bẩn gì đó.
Lam Tư Ngộ nhắc anh một chuyện, "Anh cõng tôi thì đi không nhanh."
Trong hoàn cảnh thế này chỉ hơi chậm một bước cũng sẽ mất mạng.
Tịch Mộ nghe hiểu ý của cậu nhưng cố ý hiểu nhầm. "Vậy tôi bế cậu nhé?"
Lam Tư Ngộ tức giận mà siết tay thành nắm đấm rồi đấm anh một cách nhẹ nhàng như không có chút sức.
"Tai cậu khá thính, chờ cho cậu kiểm tra xung quanh không còn âm thanh gì thì đi." Tịch Mộ kéo quần áo lên.
"Được thôi." Nếu Tịch Mộ không muốn đi một mình thì anh chỉ có thể nghĩ cách để cả hai cùng sống.
Tịch Mộ nhìn Lam Tư Ngộ, vì để xoa dịu bầu không khí, anh liền cười, "May là mới nãy cậu đi mở cửa đấy."
Lam Tư Ngộ cũng cảm thấy thần kỳ, "Đúng nhỉ, sao vậy chứ?"
"Kệ nó đi." Tịch Mộ đứng dậy, giúp Lam Tư Ngộ mặc lại chiếc áo khoác ban nãy. Lúc mặc quần áo vào, hai người dựa vào rất gần, Tịch Mộ nhìn được mặt cậu ta. Bởi vì hai ngày không được ăn uống gì, thêm vào lo lắng sợ hãi, mặt Lam Tư Ngộ trắng bệch, nhìn qua trông đáng thương đến lạ. Anh không nhịn được sờ mặt cậu ta một chút rồi dùng giọng điệu an ủi con nít dỗ cậu ta. "Chúng ta sẽ an toàn ra ngoài được thôi."
Hai người đợi thoáng chốc, Lam Tư Ngộ nghiêm túc lắng nghe âm thanh bên ngoài. Sau khi cậu ta không còn nghe thấy có tiếng người đi lại nữa thì mới quay lại hướng Tịch Mộ rồi gật đầu. Tịch Mộ ngồi xổm trước mặt cậu, Lam Tư Ngộ vươn tay ôm cổ anh, cậu còn cẩn thận né đi chỗ bị thương. Tịch Mộ lập tức cõng Lam Tư Ngộ lên, mở khóa cửa, rồi bước ra.
Bên ngoài tối sầm.
Nếu không phải sau lưng có trọng lượng của Lam Tư Ngộ và nghe được tiếng hít thở của cậu.
Tịch Mộ cũng không dám tin bản thân đang ở hiện thực.
"Đi về phía trước đi." Lam Tư Ngộ nằm úp sấp sau lưng anh, miệng dán lỗ tai anh khẽ nói.
Nguồn nhiệt từ hô hấp người sống phả lên làn da Tịch Mộ.
Đột nhiên Tịch Mộ cảm thấy mừng vì bây giờ quanh anh là bóng tối, nếu không anh sẽ phát hiện tai lẫn mặt mình đều bị nhuộm thành màu đỏ ửng.
"Khu vực bên cạnh có tiếng bước chân, rẽ trái." Lam Tư Ngộ chỉ đường vòng cho anh.
Tịch Mộ không dám chạy, chỉ có thể chậm rãi đi tới.
Lúc anh bước đi, các bệnh nhân khác cũng vậy. Bởi thế bọn họ ở cùng một tầng lầu nhưng lại vòng qua vòng lại nhiều lần hệt như mèo vờn chuột.
Chỉ là ở đây ngoại trừ bệnh nhân và bọn họ, còn có loại người thứ ba.
Tịch Mộ và Lam Tư Ngộ rẽ vào một góc nào đó phát hiện trong góc có người bị thương rất nặng.
Người nọ là nhân viên y tế, bị những bệnh nhân kia tấn công, cả người đẫm máu, tình hình có vẻ rất nguy kịch.
Người kia thấy được Tịch Mộ và Lam Tư Ngộ thì há hốc mồm ra.
Tuyệt đối đừng lên tiếng.
Tịch Mộ mong mỏi.
Hắn há to miệng, "Cứu tôi! Tôi ở đây! Cứu tôi!"
"Trời ạ!" Tịch Mộ lui về phía sau một bước.
Tai Lam Tư Ngộ động đậy. "Đến rồi."
"Không cần cậu nói."
Cho dù là Tịch Mộ cũng nghe được tiếng bước chân đang tiến về nơi này.
"Thang máy ở phía nào?" Tình thế hiện tại chỉ có thể lao đi mà không được để ý cái gì.
Lam Tư Ngộ nói: "Rẽ phải, đi thẳng đến cuối đường, sau đó rẽ phải là đến."
Tịch Mộ xốc Lam Tư Ngộ lên rồi lao về phía trước.
Tốc độ anh rất nhanh, hơn nữa cũng may mắn, bởi vì con đường phía trước không có chướng ngại vật. Tịch Mộ thấy dược thang máy, hơn nữa giống hệt như trước, thang máy đã đến, hơn nữa còn mở sẵn cửa
Tịch Mộ nhanh chóng chạy vào.
Sau khi vào rồi, anh quay đầu, những bệnh nhân kia toàn bộ vọt theo.
Bọn họ có ít nhất 20 người, trên người bọn họ đẫm máu, có lẽ của họ, cũng có lẽ của những người khác. Bọn họ y hệt như xác sống trong phim, vọt tới như một tổ ong.
Tịch Mộ nhanh chóng buông tay.
Không có anh nâng, Lam Tư Ngộ lập tức rơi xuống sàn. "A." Cậu ta gào lên vì cái mông đau đớn.
Tịch Mộ gắng hết sức lao tới thang máy nhấn tầng 1 rồi điên cuồng nhấn nút đóng cửa. Mồ hôi anh đầm đìa, ngón tay liên tục nhấn phím.
Một bẹnh nhân duỗi tay vào được. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cửa thang máy đóng lại.
Tịch Mộ mất sức dựa lên cửa.
Ah chưa nghỉ được bao nhiêu khoảng cách từ tầng 3 đến tầng 1 rất ngắn, cửa sắp mở.
Tịch Mộ nhớ lại những bộ phim kinh dị đã xem, chỉ sợ sau khi cửa mở sẽ có một đống bệnh nhân chặn cửa. Anh lập tức đứng thẳng, nhấn nút đóng cửa rồi chăm chú nhìn cửa chính.
"Keng." Cửa thang máy vang lên.
Đây là lần đầu Tịch Mộ muốn cầu xin, một cánh cửa đừng có phát ra tiếng có được không?
Cửa mở, bên ngoài không có ai.
Tịch Mộ thấy thế, lập tức kéo Lam Tư Ngộ ngã trên sàn dậy.
Tịch Mộ xốc kính mắt sắp rơi một chút rồi vác cậu lên. "Giờ đừng để ý mấy thứ đó nữa."
Cửa lớn đang ở cách đó không xa, Tịch Mộ nhìn cửa, hệt như thấy được thắng lợi. Anh cõng Lam Tư Ngộ, nhanh chóng đi đến trước cửa. Anh đẩy cửa, nhưng nó vẫn không nhúc nhích. "Đm." Tịch Mộ trợn mắt há hốc miệng.
Cửa khóa rồi.
"Đây là khóa mật mã" Lam Tư Ngộ cạnh bên anh, nói cho anh một tin tức tốt.
"Tôi biết mật khẩu của toàn bộ khóa mật mã." Tịch Mộ nhìn thấy hy vọng.
Lam Tư Ngộ tiếp tục nói cho anh biết một tin tức xấu, "Khóa ở bên ngoài."
Tịch Mộ: "..."
Hai người đồng thời ngẩng đầu, nhìn mặt trăng ngoài cửa mà lặng lẽ không nói gì.
"Trước tiên thì tìm một căn phòng để trốn đã." Lam Tư Ngộ phân tích, "Đứng yên ở đây rất nguy hiểm."
Tịch Mộ nhìn cánh cửa kia rồi lải nhải vài câu, sau đó anh cõng Lam Tư Ngộ, đi về nơi sâu trong hành lang. Bọn họ mở từng cánh cửa một, rồi cuối cùng ở khúc cua nào đó họ tìm được một cánh cửa có thể vào. Sau khi bọn họ vào thì mới khóa cửa kỹ.
Tịch Mộ cẩn thận đặt Lam Tư Ngộ trên sàn, sau đó mới ngồi xuống cạnh cậu.
Hai người thở dốc.
Lam Tư Ngộ đón lấy ánh trăng, nhìn Tịch Mộ, nhỏ giọng hỏi anh, "Có khi nào chúng ta sẽ chết không nhỉ?"
Cả xác cả hồn Tịch Mộ đều mệt mỏi, anh lười che giấu nữa, "50:50."
"Xin lỗi." Không cần hỏi cậu cũng biết, nếu không phải vì mình, Tịch Mộ cũng sẽ không xông vào đây.
Tịch Mộ xua tay. "Không sao mà."
"Chắc là người của bệnh viện sẽ tới cứu chúng ta thôi." Lam Tư Ngộ an ủi anh.
Tịch Mộ suy nghĩ một chút chuyện số người dần ít đi ở khu mở, cùng với việc bệnh nhân tầng sáu hại người, anh cảm thấy xác suất bệnh viện sẽ đưa người đến cứu họ không phải không có, chỉ là nhỏ đến mức không đáng kể. "Chống đỡ nổi là được thôi." Nói không chừng Ngụy Tri Thục và An Khê sẽ trốn được, đến lúc đó sẽ đến cứu họ thôi.
Hai người bị thương khác nhau, bây giờ chỉ có thể dựa vào nhau, nghỉ ngơi chốc lát/
Bây giờ, thứ bọn họ có nhiều nhất chỉ là thời gian.
Tịch Mộ sòng phẳng với cậu, "Trước kia tôi nghi ngờ cậu." Anh đang xưng tội.
"Nghi gì cơ?" Lam Tư Ngộ nghi ngờ nói.
Tịch Mộ gãi gãi đầu, xấu hổ nỏi, "Nghi ngờ chuyện cậu có thể là nhân cách chính, hoặc là bị nhân cách chính thay thế."
"Ồ vậy sao." Lam Tư Ngộ vẫn ngây thơ vô tội như trước, "Tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện anh sẽ nghi ngờ tôi."
Tịch Mộ cúi đầu.
"Cho dù thế, anh vẫn đến cứu tôi." Lam Tư Ngộ vươn tay, ngón tay mảnh khảnh nhấc cằm Tịch Mộ, ép buộc anh ngẩng đầu nhìn mình. Tịch Mộ cũng không còn cách nào đành nhìn cậu, Lam Tư Ngộ híp mắt lại, không có chút gì là không vui, trái lại khá là sung sướng. "Cảm ơn anh."
Lương tâm Tịch Mộ đang đốt cháy.
"Biểu cảm anh là sao đấy?" Lam Tư Ngộ cười nhạo anh.
Tịch Mộ nói: "Biểu cảm xưng tội."
Ngón tay Lam Tư Ngộ nắn bóp cằm anh, "Không sao mà, tôi tha thứ cho anh đấy."
Tịch Mộ thở phào nhẹ nhõm.
"Sao anh lại nghi ngờ tôi?" Lam Tư Ngộ thấy giờ cũng đang rảnh rỗi nên tiếp tục cái đề tài này.
Tịch Mộ nói ra suy đoán của bản thân, "09404 và Phó Đồ không có hiềm nghi. Trong số những người còn lại, tôi có thể xác định Lý Bạch Bạch là kẻ phản bội, nếu cô ta hợp tác với Chu Lập Chí giết chết nhân cách chính, vậy thì cô ta luôn cùng Chu Lập Chí đối thoại, vậy thì nếu cô ta là người bị thay thế, Chu Lập Chí sẽ nhanh chóng phát hiện cô ta có vấn đề. Cho nên không phải là Lý Bạch Bạch."
"Hợp lý." Lam Tư Ngộ gật đầu.
"Kế đến là Thẩm Vạn Kỳ và cậu." Tịch Mộ phân tích, "Không phải cậu thì là anh ta. Tuy rằng anh ta trộm đồ, nhưng vậy cũng có thể nói không chừng là một loại che giấu. Kể cả thứ gọi là đồ mà Lam Tư Ngộ để lại cũng có thể là bom khói."
Lam Tư Ngộ cười tủm tỉm chỉ mình, "Tôi thì sao?"
Nếu như là cậu, vậy thì bất kể là số lượng nhân cách không hợp lý hay tại sao chỉ có mỗi cậu bị bệnh vậy thì có thể giải thích hợp lý.
Tịch Mộ cúi đầu, kính mắt che đi ánh mắt anh.
"Nhưng thật sự không phải là tôi." Lam Tư Ngộ nhìn phản ứng của anh thấy chán cực kỳ.
"Chỉ e là cậu cũng quên mất bản thân." Tịch Mộ đùa giỡn, "Cậu nhiều bệnh như thế, lỡ như mất trí nhớ, hoặc là bị thôi miên, hay là bị ám thị, đều có khả năng."
Lam Tư Ngộ rốt cục không nhịn được mắng anh, "Đồ điên."
Tịch Mộ vươn tay gõ đầu cậu một cái, "Cậu có tư cách gì mắng tôi thế?" Giọng điệu rất yêu thương, không có gì là hung ác.
"Hứ." Lam Tư Ngộ lại kiêu ngạo lên.
Tịch Mộ và Lam Tư Ngộ khôi phục cách thức ở chung bình thường khiến anh thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ mấy phút đồng hồ thả lỏng thời gian, không biết còn phải ở nơi này bao lâu, Tịch Mộ liền thấy mệt mỏi. Hơn nữa vì để sống sót, điện thoại của anh còn bị ngỏm củ tỏi, không có thiết bị duy nhất có thể liên hệ với bên ngoài, cũng không có công cụ để biết được thời gian, con người không thể không nôn nóng.
Vì để khiến lòng mình yên tĩnh hơn, anh chủ động đưa ra đề nghị. "Không phải cậu luôn muốn nghe kể chuyện sao? Tôi biết toàn bộ câu chuyện đó, để tôi kể cậu nghe."
"Chuyện gì cơ?"Lam Tư Ngộ chưa kịp phản ứng.
"Còn chuyện gì nữa, câu chuyện dưới tán cây bách xù." Tịch Mộ đáp lại thế.
Mắt Lam Tư Ngộ sáng rực lên.
Bỗng chốc, trái tim cậu nhảy loạn.
Cậu ta có thể cảm nhận được, điều bản thân vẫn luôn chờ đợi đáp án nằm ở phần sau câu chuyện cổ tích kia.
"Để tôi cho cậu biết." Tịch Mộ nhìn về phía cậu với đôi mắt sáng ngồi.
Mặt trăng ngoài cửa sổ, những ngôi sao đang lấp lánh dưới rạng mây.
Vi khuẩn lan tràn, bệnh độc ăn mòn.
Không ai có thể rời khỏi thế giới này.
Tất cả sự tốt đẹp lẫn không tốt đẹp đều cùng lúc xảy ra.
Lam Tư Ngộ vịn vai anh, đôi đồng tử màu hổ phách, tròng trắng như trong suốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]