Chương trước
Chương sau
Trò chơi bắt đầu.

Tôi cần một câu chuyện máu me.

Người phản bội, đi tìm người kể chuyện.

Lý Bạch Bạch tìm được lời nhắn của nhân cách chính để lại cho mình, cô thật sự không nghĩ được gì cả, cuối cùng chỉ có thể ôm tấm bảng kia rồi ngồi trên vòng quay ngựa gỗ đung đưa.

"Tôi tìm cô lâu lắm rồi."

Nghe được âm thanh, Lý Bạch Bạch ngẩng đầu lên, Thẩm Vạn Kỳ thế mà đi vào thế giới của cô rồi đuổi theo.

"Anh tới làm gì thế?" Lý Bạch Bạch thấy rất ngạc nhiên.

Thẩm Vạn Kỳ cười cười rồi gỡ mắt kính xuống. "Tôi đến để giao dịch với cô."

Lý Bạch Bạch nhìn anh ta, sau đó ném tấm bảng trong tay.

Thẩm Vạn Kỳ đón được, sau đó liếc nhìn nội dung. "Thì ra cô thật sự là kẻ phản bội." Anh ta đã đoán đúng, thế nhưng lại không cười nổi. Bởi vì nếu cô là kẻ phản bội vậy thì dự đoán bết bát nhất đã thành sự thật.

"Câu chuyện cổ tích máu me là gì thế?" Vấn đề của Lý Bạch Bạch là thứ này.

"Chỉ với cái chỉ số thông minh này của cô mà còn dám làm phản cơ à." Thẩm Vạn Kỳ bội phục. "Không cần nghĩ cũng biết là câu chuyện dưới tán cây bách xù còn gì nữa."

"Câu chuyện dưới tán cây bách xù." Lý Bạch Bạch búng tay, vòng quay ngựa gỗ liền dừng lại. Cô lập tức bước xuống, nhìn Thẩm Vạn Kỳ. "Tại sao?" Tất nhiên cô từng nghe qua câu chuyện Dưới tán cây bách xù. "Lam Tư Ngộ cũng có tổn thương tâm lý tuổi thơ sao? Còn có thể vì chút chuyện hồi bé mà đau lòng được à?"

Thẩm Vạn Kỳ đã xác nhận được IQ cô thật sự không cao, "Tên bệnh viện này là gì?"

"Viện tâm thần Dưới Tán Cây Bách Xù."

"Lam Tư Ngộ chỉ là muốn người khác liên tưởng đến câu chuyện kia một cách dễ dàng thôi."

Lý Bạch Bạch thấp thỏm lo âu, "Hắn cần câu chuyện này để làm gì?"

"Quan tâm làm gì chuyện hắn muốn." Thẩm Vạn Kỳ nói, "Ngăn cản hắn."

Tuyệt đối không được để bất cứ ai kể ra câu chuyện này!

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh và mây, một lát sau, bóng tối liền phủ xuống nơi này.

"Để tôi kể cậu nghe phần sau của câu chuyện. Tịch Mộ đứng bằng một chân, nhìn đứa trẻ bọc bản thân bằng áo blouse trắng của anh như cậu thiếu niên ngái ngủ.

Lam Tư Ngộ ngồi bên cạnh, ngước mắt nhìn anh.

Ngay khoảnh khắc màn đêm đen chôn vùi tất thảy sinh linh, quái vật lảng vảng, âm thanh của người bác sĩ nọ là thứ âm thanh duy nhất. Gió thu lành lạnh khẽ va vào cửa sổ, thứ vũ khí chết choc cũng không thể khiến cánh cửa lay động ấy thế mà lại bị ngọn gió vô hình làm lung lay.

Đêm đến mặt trời đi nghỉ ngơi, mặt trăng lạnh lẽo soi sáng ngôi sao bệnh tật.

Lam Tư Ngộ đã kể nửa đầu câu chuyện, đó là câu chuyện kể về một bé trai vô tội bị hại.

Bé trai mất đi mẹ ruột và đón nhận một người mẹ kế độc ác.

Mẹ kế bình tĩnh giết hại bé trai và phân xác một cách tàn nhẫn. Bởi vì không có cách nào xử lý thi thể, mẹ kế liền nấu bé trai thành canh rồi đưa cho cha cậu bé. Người cha chẳng biết gì vừa uống vừa khen nồi canh ngon lành.

"Có lẽ đây là món canh ngon nhất mà tôi từng được ăn." Ông ta nói, sau đó lại húp xong một bát canh.

Cô em gái của bé trai ở bên cạnh nhìn, không có sức ngăn cản mà chỉ có thể khóc lóc gom xương bé trai lại sau đó chôn dưới tán cây bách xù.

Nửa đầu câu chuyện kết thúc ở đoạn đó.

Nửa say câu chuyện là hồi ký phục thù của bé trai.

Từ trong đống xương, có một con chim nhỏ bay ra.

Cậu bé trai hóa thành chim hát lên khúc ca kể sự thật, nó bay đi bay qua từng thành thị.

Nó dùng tiếng ca đổi lấy công cụ báo thù, sau đó về lại nhà mình.

Bà mẹ kế bị tiếng ca sắc bén và tàn nhẫn làm phiền nên rời khỏi nhà. Ngay khoảnh khắc bà ta mất đi sự che chở của căn nhà, chim nhỏ ngậm máy xay bột ném xuống.

Mẹ kế bị đập chết rồi, cái chết vô cùng thê thảm.

Chim nhỏ báo thù xong được phù phép, ngay khoảnh khắc rơi xuống đất liền biến về thành bé trai.

Cậu là một cậu bé rất xinh trai, lại tựa như mẹ cậu luôn mong đợi, mái tóc như gỗ mun, làn da trắng như tuyết, đôi môi như máu tươi.

Linh hồn người chết cũng nhấc quan tài lên, vượt qua đêm đen để ca ngợi sắc đẹp đó.

Đây là toàn bộ câu chuyện, câu chuyện xảy ra dưới một gốc cây bách xù.

Từ nhỏ điểm số của môn khoa học xã hội đã rất tệ, để anh chuyện thì anh có thể nhớ tất cả các câu và kể lại một cách trọn vẹn, thế nhưng giọng điệu của anh lại rất khô khan, khiến cho người nghe thấy tẻ nhạt vô vị.

"Câu chuyện đó là thế." Sau khi kể xong toàn bộ câu chuyện anh liền thờ phào nhẹ nhõm.

Lam Tư Ngộ dựa lên tường, chậm rãi hô hấp.

Không biết có phải do ánh trăng chiếu lên người cậu hay không, Tịch Mộ luôn cảm thấy hơi thở của cậu là ánh trăng. "Ha... Ha..." Tịch Mộ hít thở ngày càng nhanh. Sắc mặt cậu trắng bệch, đồng tử dường như mất đi tiêu điểm.

Chờ đến khi phát hiện ra Lam Tư Ngộ không đúng thì Tịch Mộ mới chậm chạp nhận thấy cơ thể Lam Tư Ngộ run rẩy đến đáng sợ, đôi môi cậu mất đi màu máu và sắp ngã xuống.

"Cậu sao thế?" Tịch Mộ sợ hết hồn.

Lam Tư Ngộ liều mạng lắc đầu.

Cậu cũng không biết trên người mình xảy ra chuyện gì, ngay lúc Tịch Mộ kể xong câu chuyện này, đầu cậu như bị người ta dùng dùi trống tàn nhẫn đập một cái. Toàn cơ thể cậu đau đớn, ù tai, tỏa nhiệt, tứ chi không có sức.

Tịch Mộ thấy tình hình không đúng liên vươn tay muốn ôm cậu vào lòng.

Tay anh mới đụng vào quần áo Lam Tư Ngộ đã bị cậu đẩy ra.

"A a a a!" Lam Tư Ngộ ngã gục xuống sàn nhà, cậu ôm đầu mình, cơ thể run rẩy mà không bị khống chế. Cậu ta gào to đau đớn như muốn lột hết thứ đau khổ kia ra.

"Tiếng, nhỏ giọng chút." Tịch Mộ giật mình.

Tịch Mộ muốn kéo Lam Tư Ngộ lên, thế nhưng Lam Tư Ngộ hiện tại vô cùng sợ hãi, khi nhìn thấy Tịch Mộ tới, cậu lại càng sợ hơn. Cậu lăn lộn, vì muốn ngăn lại sự đau đớn, cậu thậm chí còn đập đầu xuống sàn nhà. Cậu nổi điên, thậm chí còn vì vậy mà đụng ngã một xe đẩy đựng dụng cụ y tế. Trên bàn đầy bình thủy tinh đựng chất lỏng, xe đẩy lật, toàn bộ bình thủy tinh trên xe cũng rơi xuống.

Rắc rắc.

Ầm ầm.

Trong màn đêm đen yên tĩnh không ngừng vang lên tạp âm.

Tịch Mộ không quan tâm Lam Tư Ngộ làm anh bị thương hay sao cũng phải cứu cậu ta, bởi vì có rất nhiều mảnh thủy tinh chỗ cậu, nếu không sớm dời cậu đi thì nhất định cậu sẽ bị thương khắp nơi.

Sau khi lôi được Lam Tư Ngộ ra rồi, cậu vẫn chưa thể ngừng lại. Cậu hệt như bệnh nhân mất trí cuồng loạn mà Tịch Mộ từng thấy.

Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.

Tịch Mộ rùng mình.

"Cốc cốc." Mới đầu tiếng gõ cửa vẫn còn bình thường.

Nếu là bình thường, Tịch Mộ sẽ cho rằng có người cũng ở đây và đang lên tiếng cầu cứu.

Ngay sau đó, cái kia tiếng đập cửa trở nên cuồng bạo.

"Ầm! Ầm! Sầm Sầm Sầm! !Ầm!" Người kia đập như muốn phá hỏng cánh cửa này.

Tịch Mộ ý thức được bên ngoài không phải là người thiện lành gì, anh không thể không tạm thời kéo Lam Tư Ngộ rời khỏi khu vực lộn xộn, để cậu lăn lộn nơi an toàn hơn. Sau đó anh nương theo ánh trăng tìm vật nặng trong phòng. Anh đẩy bàn, chặn cửa.

Ngay lúc anh tới gần, cửa gỗ bị đánh lủng một cái lỗ.

Một con mắt nhìn vào.

Màu trắng, toàn bộ con mắt màu trắng, không có con ngươi màu đen.

Cho dù là vậy, kẻ nọ cũng nhìn thấy Tịch Mộ, hắn phát hiện nơi này có sinh vật sống, vì thế tiếp tục nóng nảy phá cửa.

Tiếng phá cửa hòa cùng tiếng gào thảm thiết của Lam Tư Ngộ cùng vang hết tòa nhà.

Mồ hôi Tịch Mộ chảy đầm đìa, suýt chút nữa anh mất sức vì kinh ngạc. Vì để sống tiếp, anh vẫn gắng đẩy bàn tới cửa, sau đó tìm mấy thứ nặng nặng chất ở cửa để cản bệnh nhân kia vào.

Anh lùi về sau một bước, tần suất đập của trái tim đã trở nên hỗn loạn.

Những bệnh nhân khác sớm muộn gì cũng vì những thanh âm hỗn loạn này mà xuất hiện. Chờ số lượng dần nhiều hơn, sớm muộn gì nơi này cũng thành hiện trường xác sống vây chặt, anh và Lam Tư Ngộ không thể an toàn rời khỏi. Thế nhưng cửa chỉ có một, cửa sổ.

Tịch Mộ nhấc một cái ghế, đập về phía cửa sổ.

Đây là hy vọng cuối cùng của bọn họ, nơi này chỉ là tầng 1, chỉ cần cửa sổ mở thì có thể rời đi một cách dễ dàng.

Tiếc là ghế bị đập nát, cửa sổ vẫn không hề nhúc nhích.

"Ầm." Bởi vì ảnh hưởng của bệnh nhân bên ngoài nên một vật nặng trên bàn rơi xuoongbs.

Tịch Mộ nhanh chóng đổi thứ khác đi đập cửa sổ, thế nhưng thành quả vẫn là không được gì như trước.

"Cạch," Khoá bị bệnh nhân bên ngoài đập ra, chúng bắt đầu đẩy cửa, bàn bị nhích từng chút từng chút một.

Đã như vậy, chỉ có thể nghênh chiến. Tịch Mộ hoảng loạn tìm thứ có thể dùng làm vũ khí, anh tìm hết chỗ này chỗ nọ, cuối cùng thế mà anh tìm được một vali súng gây mê, đạn dược cực kỳ đầy đủ. Anh không có thời gian để nghĩ ngợi vì sao bệnh viện này lại có nhiều súng gây mê như thế. Mồ hôi anh túa ra như mưa, anh muốn tháo dây đai cố định xuống để tiện sử dụng.

"Lam Tư Ngộ! Cậu có sao không!" Tịch Mộ vừa chuẩn bị vừa hỏi bệnh nhân phát bệnh bên cạnh. "Chúng ta chuẩn bị phải chạy rồi!"

Trải qua cơn đau đầu kịch liệt, Lam Tư Ngộ dần yên tĩnh lại.

Cậu ta nằm thẳng trên sàn nhà, một tay đặt lên vị trí trái tim, chất lượng của straitjacket rất tốt, ngoại trừ bị bẩn một chút thì không có gì thay đổi. Mặt trăng lặng lẽ chiếu lên người cậu, hai mắt của cậu đón lấy ánh sáng dịu nhẹ, ngày càng trở nên sáng ngời.

Linh hồn là một thứ rất riêng tư.

Lam Tư Ngộ vươn tay đặt lên mắt mình, cậu xoa rất nhiều lần, sau đó chậm rãi hạ tay xuống.

"Tôi muốn một bé trai đẹp đẽ, nó có mái tóc như gỗ mun, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như máu, ha." Cậu ta lẩm bẩm, nhếch khóe miệng, rồi phát ra tiếng cười trào phúng.

"Lam Tư Ngộ?" Tịch Mộ ngơ ngác nhìn cậu.

Lam Tư Ngộ vươn người một cái, sau đó lập tức ngồi dậy. Cậu ta duỗi thẳng chân, khom người, cúi đầu, mái tóc màu đay dịu dàng rũ xuống, che lên mặt của cậu.

"Lam Tư Ngộ?" Tịch Mộ gọi cậu lần thứ hai.

Lam Tư Ngộ hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên. "Ừm, tôi là Lam Tư Ngộ."

Tịch Mộ trợn tròn mắt, thậm chí vali trên tay còn cầm không vững mà rơi lên chân mình.

Anh há miệng trợn mắt là bởi vì, ngay lúc Lam Tư Ngộ ngẩng đâu, lộ ra một nụ cười rực rỡ. Khuôn mặt cậu quyến rũ, đôi mắt hổ phách lộng lẫy, cả người như đang lấp lánh tỏa sáng dưới ánh trăng.

Lúc hai người lôi kéo nnhau, cửa bên ngoài đã bị phá tan, chiếc bàn đã bị đẩy ngã.

Tịch Mộ nhanh chóng phản ứng lại, thế nhưng súng bị cố định trong rương nên anh vẫn chưa móc ra được.

Lam Tư Ngộ cũng nhìn thấy một cái chân bước vào của bệnh nhân trong phòng này, cậu chống một tay xuống sàn rồi chậm rãi đứng lên.

"Cậu muốn làm gì?" Tịch Mộ vừa nhìn thấy cậu là đầu lại quay mòng mòng.

Một chân của Lam Tư Ngộ đã bị thương, cậu lảo đảo bước đi khập khiễng. Cậu đi tới trước cửa sổ rồi nhặt một chiếc ghế mới bị Tịch Mộ vứt lên. Một tay cậu xách theo ghế, một tay kéo lê một chân bị thương rồi đi về phía cửa.

Cũng trong lúc đó, cửa được mở ra, bệnh nhân kia bước vào, nửa người vẫn ở bên ngoài.

Lam Tư Ngộ nhấc cao ghế dựa, ngay khoảnh khắc bệnh nhân thò đầu ra liền nện mạnh xuống.

Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, dùng hết sức mạnh.

Bệnh nhân nọ bị cậu ta đập đến mức hành động cũng chậm lại, Lam Tư Ngộ lại nện xuống đòn thứ hai.

Bệnh nhân ngã xuống.

Lam Tư Ngộ hừ cười một tiếng, sau đó vứt ghế đi một cách thẳng tay.

Tịch Mộ: "..." Tiếng nói, biểu cảm và suy nghĩ của anh bị hư vô nuốt chửng.

Lam Tư Ngộ nhìn anh rồi lê chân bước đến.

Tịch Mộ theo bản năng lùi về sau vài bước, anh không muốn thừa nhận, anh đối với Lam Tư Ngộ , thấy sợ.

Lam Tư Ngộ nhìn anh, sau đó ngồi xổm trước mặt, cười cười.

"Lam..." Tịch Mộ mở miệng.

Mục tiêu của Lam Tư Ngộ không phải là anh mà là thứ trong tương. Cậu ta gỡ được thứ cố định rồi lấy súng thuốc mê lấy ra, đồng thời thuần thục nạp đạn vào.

"Tôi nghe thấy có âm thanh đang tiến về phía này, nơi này không nên ở lại nữa, đi thôi." Lam Tư Ngộ đứng lên, đồng thời vươn một tay về phía anh.

Dưới ánh trăng, Tịch Mộ ngước nhìn Lam Tư Ngộ, anh cảm thấy giờ phút này, cậu ta cao lớn đẹp trai đến lạ.

Thấy anh không có hành động, Lam Tư Ngộ giật giật ngón tay.

Đầu và cổ Tich Mộ cứng đờ, anh vươn tay đặt tay lên lòng bàn tay của cậu.

Lam Tư Ngộ dùng sức kéo anh lên.

Chờ sau đó Tịch Mộ đứng lên rồi, cậu ta lập tức dán tới rồi nằm nhoài lên lồng ngực anh nhưu= chim nhỏ nép vào người, sau đó cậu ta mở miệng vô cùng đáng thương, "Nơi này thật là đáng sợ, bác sĩ ơi anh phải bảo vệ tốt tôi nha."

Tịch Mộ liếc mắt nhìn bé đáng yêu trong lòng mình, sau đó liếc mắt nhìn bệnh nhân nằm dưới đất.

"Anh ta chẳng sao đâu, tôi không có sát sinh đâu." Lam Tư Ngộ tiếp tục nằm nhoài trên ngực anh, giọng điệu làm nũng ngọt ngào.

Tịch Mộ đoán, "Thẩm Vạn Kỳ sao?"

"Không phải nha."

"Lý Bạch Bạch?"

"Cũng không phải."

"09404."

"Không phải luôn."

"Phó Đồ?"

"Sao có thể chứ." Lam Tư Ngộ cười chỉ mình, "Chỉ là Lam Tư Ngộ thôi."

Xác nhận là Lam Tư Ngộ, Tịch Mộ đoán là cậu đang phát bệnh, vì thế anh ngồi xổm xuống muốn cõng cậu ta đi. "Đi nhanh thôi nào."

Lam Tư Ngộ nhìn anh ngồi chồm hỗm liền nằm lên với thái độ cực kỳ phấn khởi.

Khác với trước, động tác cậu ta thô lỗ hơn rất nhiều, thậm chí còn đụng vào vết thương của Tịch Mộ. Tịch Mộ đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, run rẩy một cái.

"Xin lỗi anh." Lam Tư Ngộ nói lời xin lỗi với anh.

"Không sao đâu." Tịch Mộ rất rộng lượng.

Lam Tư Ngộ ở sau lưng anh, nhìn gò má của anh, cười đến hài lòng, sau đó cậu vươn tay ôm thật chặt cổ anh.

Thật lòng mà nói, Tịch Mộ thấy khó thở.

"Tầng 1 không ở tiếp được đâu, chúng ta lên tầng đi." Lam Tư Ngộ phân phó.

Tịch Mộ không quá đồng ý, "Cửa lớn ở tầng 1."

"Hiện tại thì cửa lớn tầng 1 không mở được. Chu Lập Chí ở tầng 10, nhất định ông ta biết tình huống hiện tại là thế nào." Lam Tư Ngộ theo dõi anh, "Đó là nếu chúng ta muốn một cách khác để ra ngoài."

"Nhưng chúng ta đâu biết tầng 10 có gì đâu?" Tịch Mộ vẫn không đồng ý lắm, anh thật sự sợ chết.

Lam Tư Ngộ an ui để anh khỏi sợ, "Không phải tôi láy súng gây mê rồi sao?"

"Cậu biết dùng không?"

"Tôi biết dùng." Cậu ta bình tĩnh.

Nếu thái độ của Lam Tư Ngộ đã kiên quyết đến vậy thì Tịch Mộ quyết định tin tưởng anh một lần. Anh cõng Lam Tư Ngộ thuận lợi đến con đường lúc đến và tìm được thang máy. Như lúc trước, cửa liền mở ra khi bọn họ vừa đến.

Tịch Mộ nhấn nút tầng 10.

Trong lúc chờ đợi đến nơi, Tịch Mộ hỏi Lam Tư Ngọ, "Cậu tạm xuống được không?" Cho dù có gầy nữa thì Lam Tư Ngộ cũng gần như là một người trưởng thành, khung xương của một người đàn ông trưởng thành chả nhẹ hơn được chút nào.

Lam Tư Ngộ ôm sát cổ anh, giọng điệu mềm nhão, "Không muốn đâu."

Tịch Mộ thở dài, sau đó hỏi một chuyện khác, "Mới nãy cậu xảy ra chuyện gì thế?"

"Hở?" Lam Tư Ngộ đặt nghi vấn.

"Mới nãy đấy." Tịch Mộ giải thích, "Sau khi tôi kể chuyện cậu nghe thì đột nhiên cậu mất khống chế, chuyện đó là sao?"

"Vậy hở? Sao tôi không nhớ nhỉ." Lam Tư Ngộ vùi đầu vào lưng anh.

Bây giờ không phải thời điểm truy hỏi thật hay giả, Tịch Mộ không thể làm gì khác hơn là tạm nghỉ ngơi.

"Keng." Đến tầng 10.

Cửa thang máy mở ra, tối thui như cũ.

Điều khiến Lam Tư Ngộ thấy kỳ quái đó là tầng 10 còn yên tĩnh hơn cả tầng 6, tầng 3 hay tầng 1.

Lam Tư Ngộ nói: "Tìm một căn phòng an toàn đi."

"Không phải cậu muốn đi tìm Chu Lập Chí sao?" Tò mò thì tò mò nhưng Tịch Mộ vẫn dựa theo lời cậu ta đi tìm một căn phòng. Có dạy dỗ từ tầng 1 mới rồi, Tịch Mộ tìm một căn phòng có cửa sắt.

Chờ vào rồi, Lam Tư Ngộ chậm rãi tuột khỏi lưng Tịch Mộ. "Tôi đi tìm Chu Lập Chí, anh núp cho kỹ vào, chút nữa tôi sẽ về tìm anh." Đó là lý do Lam Tư Ngộ yêu cầu anh tìm căn phòng này.

Ngay từ đầu đầu óc Tịch Mộ đã không thể thông suốt. "Mình cậu ấy hả? Lê cái chân này?" Tịch Mộ bày vẻ mặt "Cậu có điên không".

Lam Tư Ngộ nhìn anh với vẻ mặt không nỡ. "Tôi cũng không muốn tách anh đâu."

"Vấn đề không phải là tách hay không." Tịch Mộ cảm thấy có nhiều lời mà không biết nói sao.

"Nhưng mà nếu tôi đi một mình thì hiệu suất sẽ cao hơn." Cậu chu mỏ.

Tịch Mộ vẫn rất muốn hỏi, đầu óc cậu ta rốt cục bị làm sao.

"Anh trốn kỹ ở đây nhé, nếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi lớn vào." Lam Tư Ngộ sắp đặt xong liền muốn đi ra.

"Này." Tịch Mộ kéo cánh tay của cậu.

Lam Tư Ngộ bị anh kéo thì quay đầu lại, "Đúng rồi, tôi nghĩ đến một việc quan trọng." Cậu ta nói.

Tịch Mộ muốn mở miệng ngăn cản cậu.

Lam Tư Ngộ thuận theo động tác này quay người lại, cậu đi cà nhắc đến, sau đó ngẩng đầu hôn môi Tịch Mộ một cái.

Linh hồn Tịch Mộ bị hút đi mất rồi.

"Tôi sẽ về nhanh thôi." Sau khi Lam Tư Ngộ nói xong, liền đi ra ngoài, cậu còn tiện tay giúp anh đóng cửa.

Trước kia bọn họ cũng bởi vì nhiều chuyện mà bất ngờ hôn qua, thế nhưng có lẽ vì hiện tại Lam Tư Ngộ rất khác với bình thường, vì thế nụ hôn này cũng trở nên khác biệt.

Một đóa rồi một đóa pháo hoa lần lượt được châm ngòi trong trái tim Tịch Mộ, linh hồn anh cũng bị nó đốt rụi.

Chờ anh lấy lại tinh thần thì Lam Tư Ngộ đã biến mất.

Tịch Mộ chỉ có thể dựa theo Lam Tư Ngộ nói, đóng cửa lại, chờ cậu về. Nếu như lâu mà cậu ta không về thì anh sẽ đi ra tìm cậu.

Lê chiếc chân bị thương, Lam Tư Ngộ chơi đùa với khẩu súng trên tay, đồng thời cậu ta cười tủm tỉm hô với hành lang trống rỗng: "Bác sĩ Chu ơi? Ông ở đâu rồi? Nhanh ra chơi với tôi nào. Cùng tôi chơi bắt mèo, thua, sẽ bị phạt đó. Bác sĩ Chu Lập Chí ới ời ơi, ông còn ở đây không."

Vì thanh âm của cậu, các bệnh nhân rải rác tập hợp cùng nhau, không hẹn mà cùng đi về phía cậu ta.

Chu Lập Chí trốn ở góc phòng, nhìn những bệnh nhân kia hướng về phía mình.

Yên tĩnh.

Ngay sau đó là tiếng người ngã xuống.

Một người rồi một người, một loạt một đám.

Những bệnh nhân kia ngã xuống.

Trong hành lang yên tĩnh này vẫn còn một bóng đèn duy nhất còn sáng.

Lam Tư Ngộ đứng dưới đèn, quay người một cách tao nhã rồi nhìn về phía Chu Lập Chí trốn. "Ha ha." Cậu phát hiện ra ông ta rồi.

Chu Lập Chí nổi da gà khắp người.

Ông ta hoảng loạn chạy vào căn phòng gần ông nhất, ông ta muốn đóng cửa, khóa lại, bảo vệ bản thân.

Tiếc là, khóa nơi này đã hỏng từ lâu rồi.

Một bàn tay mảnh khảnh sờ trên cửa, sau đó dùng lực đẩy một cái.

Chu Lập Chí chịu một lực xung kích ngã xuống sàn.

Lam Tư Ngộ lê chân đi tới, thuận tiện nhiệt tình đóng cửa lại.

"Lam Tư Ngộ?" Tiếng của Chu Lập Chí dần trở nên run rẩy, ông ngẩng đầu nhìn thiếu niên, không dám tin mà mở miệng.

"Người được gọi bằng cái tên này, tất nhiên chính là tôi." Lam Tư Ngộ nhìn ông ta tràn đầy phấn khởi, "Cuối cùng thì cũng đến tôi chơi với ông rồi, bác sĩ ~"

Edit: Chà chuyện là thế này, dạo gần đây mình đã chính thức học tiếng Trung rồi, sau khi nhìn lại mình phát hiện ra câu cú ngữ nghĩa rất nhiều chỗ mình edit sai, cho nên mình quyết định đăng hết hàng tồn trong máy đã, sau đó sẽ tạm dừng một thời gian và tập trung vào việc học tiếng Trung. Bởi vì tiếng trung mình học cỡ HSK4,5  thêm cả mình học tiếng Trung thiên về giao tiếp nhiều hơn là dịch thuật nên có lẽ mình sau này sẽ vẫn phụ thuộc phần nào đó vào công cụ hỗ trợ, chỉ là khả năng sắp xếp câu cú ngữ nghĩa mình sẽ thay đổi kha khá.

Cảm ơn mọi người vì vẫn chờ mình thời gian qua, nếu như có ai chờ không được muốn làm tiếp thì cứ làm thôi không cần hỏi mình, còn nếu muốn chờ thì chờ mình nhé, cỡ 5,6 tháng nữa mình sẽ come back. See ya!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.