Chương trước
Chương sau
*Đây là hành động gây tai nạn rồi bỏ chạy thật nhanh.

Sau khi Tịch Mộ thay áo quần xong thì quay đầu lại, Ngụy Tri Thục đang dùng đèn điện thoại tìm được bộ đồng phục khác của anh, anh ta ngay lập tức mặc vào rồi đeo khẩu trang lên. Cuối cùng, Ngụy Tri Thục vuốt gọn tóc, sau khi anh ta quay đầu, nhìn y hệt như một bác sĩ thật sự.

Chẳng qua, thực ra thì bác sĩ với người bình thường cũng chẳng khác nhau là bao.

Tịch Mộ cũng đeo khẩu trang lên rồi đổi một cặp kính mắt khác. "Vào khu đóng không dễ vậy đâu."

Ngụy Tri Thục nói: "Chỉ đi vào thôi thì không sao đâu, đi với tôi đi."

Tịch Mộ nhìn Ngụy Tri Thục, càng nhìn anh ta lại càng thấy khả nghi. "Nếu sau này phát hiện ra anh mắc bệnh tâm thần khác, vậy thì những việc anh làm hiện tại đều do bệnh. Nếu là thế thật thì tôi cảm thấy sau này tôi không có mặt mũi nào làm bác sĩ nữa."

Ngụy Tri Thục cười nhạo, "Thế sao cậu không nghi ngờ bản thân cũng là một bệnh nhân tâm thần, hiện tại chúng ta chỉ là đi chơi và đang chờ cậu tỉnh táo lại."

Tịch Mộ xác nhận bản thân sẽ không, "Bởi vì tôi đã xem qua Shutter Island."

*Shutter Island hay còn gọi là Đảo kinh hoàng, là bộ phim kinh dị kể về một nhân vật chính đến một hòn đảo tưởng chừng như đó là căn cứ thí nghiệm cơ thể người nhưng thực ra chính anh mới là bệnh nhân mắc bệnh hoang tưởng. Ở đây ý Tịch Mộ muốn nói rằng, anh đã xem qua bộ phim này, nên anh biết một người mắc bệnh hoang tưởng sẽ tự xây dựng thế giới của bản thân thế nào, cho nên anh chắc chắn rằng bản thân không có bệnh.

Tịch Mộ ra hiệu cho anh ta đừng lắm chuyện nữa mà hãy mau đuổi theo.

Bọn họ di chuyển từng li từng tí ra khỏi căn phòng của Tịch Mộ, nhưng khi ra được rồi lại thấy căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Bây giờ là buổi tối, nên thời điểm nghỉ ngơi không có ai đi lại cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng phải nói thế nào đây nhỉ?

Nơi đây, bất kể là hành lang hay những căn phòng dọc đường cũng đều không có một chút hơi người.

Con người với con người có một loại hơi thở rất nhạy cảm, Tịch Mộ ra hành lang đã có thể cảm nhận được tòa nhà này đã không còn mấy người từ lâu.

Tịch Mộ nhìn Ngụy Tri Thục rồi đưa ra kiến nghị, "Thật sự thì chúng ta cần tìm vật gì đó phòng thân."

Nhưng bọn họ không tìm được gì để phòng thân cả.

Tịch Mộ đánh giá cao thiết bị cách âm ở khu đóng, anh không biết nó dùng chất liệu gì, thế mà âm thanh có lớn đến đâu cũng có thể gần như biến mất.

Lúc anh và Ngụy Tri Thục bước đến cửa liền phát hiện một đám người mặc đồ bảo vệ. Bọn họ cầm gậy xếp hàng đi vào tòa nhà lớn. Đồ bọn họ mặc rất nặng, lúc đạp chân trên sàn nhà còn vang lên tiếng ầm ầm. Thế nhưng khi bọn họ bước vào tòa nhà khu đóng, những âm thanh kia dần biến mấy như giọt nước.

Đêm đen vẫn lặng thinh như trước.

Tịch Mộ hỏi Ngụy Tri Thục, "Chúng ta vào từ đâu?"

"Có một cánh cửa nhỏ, là nơi bọn họ dùng để đặt dụng cụ y tế." Sau khi Ngụy Tri Thục nói xong thì liền lập tức bỏ chạy.

Tịch Mộ nhanh chóng đuổi theo.

Hành động của Ngụy Tri Thục rất thành thục. Tịch Mộ theo sau anh ta ánh mắt ngày càng thể hiện sự khinh thường, Trong long anh lúc này, Ngụy Tri Thục không những đáng ngờ mà còn có mấy phần hèn mọn.

Bởi vì bệnh viện đêm nay quá mức quái dị cho nên Ngụy Tri Thục luôn phải khom lưng, khi cảm nhận có chút gì đó bất thường, anh ta sẽ nhìn sang. Lúc anh ta quay đầu liền đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Tịch Mộ.

Tịch Mộ đối diện với Ngụy Tri Thục qua thấu kính liền lúng túng quay đầu đi.

Ngụy Tri Thục dở khóc dở cười, cũng chỉ có thể tiếp tục tiến lên. "Cẩn thận chút, trong thang máy thường có nhân vên y tế, chúng ta chỉ cần im lặng là được rồi." Anh ta dặn sớm một tiếng/

Tịch Mộ còn nhớ buổi tối hôm ấy đi nhầm vào phòng bệnh khu đóng và thấy cảnh tượng dọa người. Anh đẩy kính mắt cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại.

Có lẽ do có kinh nghiệm từ lần trước cho nên Tịch Mộ lôi điện thoại của bản thân ra theo bản năng.

Điện thoại của anh vẫn yên tĩnh không có bất kì chỉ thị nào tới từ Isaac.

"Đến thời khắc mấu chốt thì đừng nhìn điện thoại, đến đây nhanh." Ngụy Tri Thục thấy thang máy đã đến rồi.

Tịch Mộ cất điện thoại rồi vội vàng chạy theo Ngụy Tri Thục.

Cứ ngỡ suýt nữa bọn họ bỏ lỡ thang máy thì ngay lúc đó thang máy đột nhiên dừng lại. Tịch Mộ và Ngụy Tri Thục nhìn thang máy dừng lại, trái tim nảy lên một nhịp nặng nề. Có người dừng lại ở tầng này.

"Keng." Cửa thang máy dừng lại trước mặt bọn họ rồi từ từ mở ra.

Tịch Mộ nuốt nước miếng một cái.

Cửa thang máy mở ra hai bên, cảnh tượng bên trong chậm rãi hiện ra trước mắt bọn họ. Bên trong, không có gì cả.

Xung quanh là bóng tối thinh lặng, chỉ có trong thang máy là có ánh sang.

Tịch Mộ nhìn một màn y như cảnh trong phim kinh dị nay thì sợ mất mật. Sau đó anh sải chân bước vào. "Có chuyện gì thế?" Anh hỏi Ngụy Tri Thục.

Ngụy Tri Thục đi vào, thẳng lưng, ngẩng đầu, ưỡn ngực.

Tịch Mộ học động tác anh ta rồi đứng ngang hàng.

Ngụy Tri Thục nói: "Tôi cũng không biết nữa, nhìn qua có vẻ rất đáng sợ, bác sĩ ơi tôi sợ đến mức mềm cả chân rồi, cậu nắm tay tôi một chút được không?"

"Bớt buồn nôn đi." Tịch Mộ nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, "Nhìn bộ dạng anh có khác gì thành viên tinh anh trong tổ chức không? Sao còn cần lo lắng như người bình thường là tôi đây thế?:

Vấn đề Tịch Mộ nói cũng là vấn đề của anh ta, anh ta cảm nhận được sự lạnh lùng của tổ chức đối với mình. "Bởi vì trong tổ chức tôi chỉ là nhân viên văn thư, tổ chức phái tôi đến đây bởi vì vừa khéo Trung Quốc là khu vực tôi hoạt động." Ngụy Tri Thục bấm nút tầng 6.

Cửa thang máy đóng lại.

Tịch Mộ quay đầu nhìn Ngụy Tri Thục, nghĩ, nhân viên văn thư à, xong.

Thang máy chùng xuống một chút, sau đó đi lên.

Tịch Mộ nhớ tới một chuyện, "Trước đó tôi đến đây thì gặp Lam Tư Ngộ ở tầng 3."

"Tôi biết, An Khê tầng 6. Con bé không phải là đối tượng chăm sóc đặc biệt, chúng ta đưa con bé ra trước rồi lại lên tầng 3 tìm Lam Tư Ngộ." Dự tính của Ngụy Tri Thục là như thế.

Thang máy lên mãi, con số trên màn hình không ngừng tăng dần lên.

Đến tầng 6.

Tịch Mộ và Ngụy Tri Thục cùng lúc kéo khẩu trang lên, bọn họ muốn ngụy trang chính mình thật hoàn hảo.

Trong phút chốc khi cửa thang máy mở ra, bọn họ nghe được tiếng bước chân hỗn loạn, hai hàng người mặc đồ bảo hộ chạy về phía họ từ hai phía.

Đm.

Hai người bọn họ theo bản năng lùi về sau một bước, sau đó cùng ngăn đối phương lùi quá sau.

"Chú ý, khu vực phía trước là khu bệnh nhân." Một người có vẻ như là đội trưởng lên tiếng, "Thông tin đã được xác minh, 90% bệnh nhân dị ứng thuốc dẫn đến cảm xúc cuồng nộ, đồng thời cơ thể cũng được cường hóa, bọn họ nắm giữ sức mạnh công kích không thể tính toán. Bệnh nhân sẽ tấn công tất cả đối tượng mà bọn họ nhìn thấy, trước mắt chúng ta đã tổn thất 57 nhân viên, xin cẩn thận ứng phó."

Khoảng mấy chục người bọn họ đi vào sâu trong hành lang.

Một lúc sau bên trong không ngừng truyền đến tiếng thét chói tai.

Tịch Mộ nhìn người nhân viên văn thư nào đó.

Nhân viên văn thư nhìn người bác sĩ có chút giá trị vũ lực.

Hai người nhìn mặt nhau.

Bọn họ ra khỏi thang máy, đứng yên tại cửa chờ mấy phút, sau đó, tiếng người biến mất, vùng không gian này liền trở thành một mảnh tăm tối.

Đèn trên đỉnh đầu đã hỏng, thỉnh thoảng nó lại lóe lên một cái, thoáng chốc cả không gian chìm vào bóng tối liền sáng lên.

Ở nơi sâu trong hành lang giống hệt như loài quái vật vực sâu nào đó.

Một khi bọn họ bước vào cũng có thể sẽ bị nuốt trọn.

Thời khắc mấu chốt, điện thoại di động trong túi liền rung lên.

Ngụy Tri Thục liếc mắt nhìn Tịch Mộ một cái, trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi, "Phiền cậu chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng dùm."

Tịch Mộ lấy điện thoại ra, có người gọi tới, tên là God.

Tịch Mộ quyết đoán bấm nghe điện thoại, "Tịch Mộ."

Đây là lần đầu tiên Tịch Mộ nghe được giọng của Isaac, giọng người nọ rất đẹp đẽ, thong thả không vội vàng, nghe như lời của đạo sĩ truyền giáo. "Để Ngụy Tri Thục nghe điện thoại." Hắn ra lệnh.

Tịch Mộ ném điện thoại di động cho Ngụy Tri Thục, "Tìm anh đó."

Ngụy Tri Thục liếc mắt nhìn điện thoại di động, sau đó đưa điện thoại di động đặt bên tai, "Alo.

"Là tôi." Isaac nói.

Lúc Tịch Mộ đưa điện thoại đã cố ý bật loa ngoài, cho nên anh có thể nghe được đối thoại của bọn họ một cách rõ ràng.

"Giáo hoàng!" Mặt mày Ngụy Tri Thục trở nên hớn hở, "Nhanh đến cứu viện đi!"

"Cả cánh rừng này đều là địa bàn của bọn họ, một khi chúng ta bước vào sẽ bị bắt lại, làm sao tôi có khả năng vào đó giúp cậu được." Giọng điệu hắn dịu dàng thế nhưng lời nói ra lại rất tàn khốc.

"Vậy ông* gọi đến đây để nói cái gì?" Ngụy Tri Thục nhìn con đường phía trước như đứng đống lửa như ngồi đống than.

*Đoạn này mình không chắc vẫn là ông hay đổi là anh bởi vì trong tiếng trung từ này là ngươi cách dùng rất đa dụng như từ you trong tiếng anh nên chúng ta vẫn sẽ không rõ được cách xưng hô của bọn họ nên mình vẫn để là ông.

"Tìm vũ khí, tấn công đầu. Thêm cả, tôi đã đổi mật khẩu của toàn bộ khóa trong khu đóng thành 0000." Isaac nói, "Cẩn thận chút." Sau khi nói xong, ông ta cúp điện thoại.

Ngụy Tri Thục muốn trả lại điện thoại cho Tịch Mộ, thế nhưng anh ta vừa quay đầu đã thấy Tịch Mộ không còn ở chỗ cũ.

"Cho anh này!" Tịch Mộ chạy trở về cạnh anh, trong tay cầm hai thanh sắt.

"Ở đâu ra đấy?" Ngụy Tri Thục hỏi.

"Nhặt, không phải ông ấy bảo chúng ta tấn công đầu sao?" Tịch Mộ xem đó là chuyện đương nhiên, "Không có vũ khí, làm sao mà tấn công đầu."

Ngụy Tri Thục nhận lấy thanh sắt, anh ta cảm thấy cậu sinh viên này đã làm mới nhận thức của anh về người bình thường. "Cậu thật ra là cảnh sát nằm vùng hay thuộc tổ chức nào đó đúng không?" Anh ta không khỏi hoài nghi.

"Thành viên của tổ chức Hội Hoa Đà tái thế." Tịch Mộ pha trò.

Hai người giơ gậy, di chuyển về phía trước từng li từng tí.

Bọn họ dọc theo con đường bước vào, sau đó bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hết hồn.

Sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết và rồi âm thanh biến mất thì anh đã cho rằng đám người mặc đồ bảo hộ đã chết hết. Thế nhưng bọn họ đi đến liền phát hiện tình thế quái quỷ.

Xác trên đất có rất nhiều người mặc đồ bảo hộ, thế nhưng may là hơn phân nửa trong số họ vẫn còn sống sót. Tất cả bọn họ đều đứng bất động. Còn những người mặc đồng phục bệnh nhân, miệng bọn họ liên tục mở ra khép lại y như cá thiếu nước, ánh mắt bọn họ không có chút ánh sáng, nhìn hệt như xác sống.

Tịch Mộ và Ngụy Tri Thục đưa tới âm thanh, bọn họ nghiêng tai lắng nghe rồi vung tay lên, trùng hợp đánh trúng một người đang giả làm khúc gỗ.

Phút chốc, bọn họ đều nhào tới, cào xé người nọ, sau khi xé rách áo quần thì kéo tóc, xé tai, rồi đến tay chân.

"A a a!" Đau đớn bọn họ đem đến cho người nọ chẳng khác nào cực hình ngũ mã phanh thây thời cổ đại.

Nhân viên y tế phát hiện người tới là Ngụy Tri Thục và Tịch Mộ thì ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, không ngừng chuyển động đồng tử, sau đó ra hiệu cho bọn họ đừng cử động, đừng nói chuyện, đừng tạo nên bất cứ âm thanh gì cả.

Mắt bọn họ không nhìn thấy, bọn họ hoạt động dựa vào âm thanh.

Những người trên sàn thậm chí còn không có không gian để giãy dụa, chỉ thoáng chốc bọn họ liền bị hành hạ đến mức mất đi ý thức.

Khoảnh khắc người kia ngã xuống như con rối thì đám người nọ mới dừng hành vi độc ác của chính mình.

Thế nhưng lúc này, đám người kia người cũng chẳng ra người nữa.

"A!" Trong không gian yên tĩnh có một giọng nữ truyền ra.

Người mặc đồ bảo hộ bày ra vẻ mặt đau khổ, là ai vậy?

Tiếng cửa sắt vang vọng.

Tịch Mộ thuận theo âm thanh nhìn sang.

Là An Khê.

Cô bé là bệnh nhân duy nhất may mắn còn sống sót, cô bị nhốt trong phòng bệnh, xung quanh cô bé là lan can sắt, nhìn y như ngục giam.

Nguyên nhân cô bé phát ra tiếng động rất đơn giản, có mấy bệnh nhân đang vây quanh cô bé, bọn họ muốn bẻ gãy lan can sắt, lôi cô bé ra.

An Khê bị dọa đến mức liên tục gào lên.

Bọn họ không thể nói chuyện, mà vốn bọn họ không có cách nào để nói với cô bé rằng là phải im lặng.

Cô bé càng phát ra âm thanh thì những người kia càng bâu lại. Mà càng nhiều bệnh nhân nổi điên vây lại thì cô bé lại càng không thể bình tĩnh.

Đây là một vòng tuần hoàn ác độc.

Những bệnh nhân kia dường như nắm được sức lực trời ban, bọn họ vặn tay, thế mà thực sự có thể tách lan can ra. Một bệnh nhân gầy gò thò đầu vào sau đó duỗi tay, muốn bắt lấy cô bé.

An Khê lùi về sau.

Thế nhưng phía sau cô bé cũng có người, người kia túm được tóc cô bé, sau đó lôi cô bé ra.

Bọn họ phải xử lý cô bé, như cách bọn họ xử lý người lên tiếng trước đó.

"Chú Ngụy ơi!" Lúc tuyệt vọng, An Khê chỉ có thể gọi được cái tên của người duy nhất mà cô bé cho rằng có thể đến cứu mình.

Tịch Mộ giật mình một cái, sau đó anh nhìn thấy Ngụy Tri Thục nhanh chóng chạy đi. Anh ta giơ cao gậy, ánh mắt nghiêm túc, không chút do dự vung gậy nện xuống tên bệnh nhân túm tóc An Khê.

Ngay lúc gậy đập vào đầu bệnh nhân nọ, người kia ngã xuống bất động hệt như một con robot bị tắt nguồn điện.

Bởi vì hành động của Ngụy Tri Thục, tất cả bệnh nhân đều náo loạn.

"Chú Ngụy!" An Khê thấy Ngụy Tri Thục đến thì mừng đến bật khóc.

"Chờ chút!" Ngụy Tri thục tìm được khóa mật mã thì nhập bốn số 0, thoáng chốc, khóa liền được mở ra.

Lúc nhập mật mã, tiếng ấn phím vang vọng trong phòng rất chói tai, những bệnh nhân nghe được tiếng lập tức tấn công mà không báo trước.

Tịch Mộ cùng những người kia* chật vật chạy đông trốn tây.

*Đám nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ

"Tấn công đầu!" Tịch Mộ chỉ nói cho họ biết được chuyện này.

Bọn họ nghe được vậy liền lập tức dùng vũ khí trên tay vung về phía đầu người bệnh.

Nhìn bọn họ bắt đầu phản kháng, đám bệnh nhân càng thêm hưng phấn.

Tịch Mộ đánh một đường đến trước mặt An Khê và Ngụy Tri Thục, "Chạy mau!"

Muốn chạy sao, không đơn giản vậy đâu.

Hỗn chiến phía trước của đám nhân viên đã cản đường rời đi của bọn họ.

Tịch Mộ mở điện thoại.

"Thời điểm này thì đừng có chơi điện thoại!" Ngụy Tri Thục nhìn hành động Tịch Mộ mà muốn ngỏm mất.

Sau khi xác nhận bệnh nhân nổi điên mẫn cảm với âm thanh thì Tịch Mộ bật một bài hát rồi đặt điện thoại lên sàn rồi đẩy trượt nó vào góc.

Âm thanh truyền đi kéo đi sự hấp dẫn của các bệnh nhân, hành động của bọn họ cũng chậm lại.

"Chính là lúc này! Chạy!" Tịch Mộ quyết đoán.

Ba người dựa theo vách tường rồi chạy, tiếng nhạc điếc tai vang vọng cả không gian.

"Its so good to have someone to be so bad with (Thật tuyệt vời khi có người làm chuyện ác cùng)

First one up was a preachers son (Người đầu tiên là con trai của một mục sư)

Last one down was an Englishman (Người cuối cùng là một quý ông người Anh)

I'm in bed with his bow tie on (Tôi nằm trên giường với chiếc nơ của anh ấy

All dressed up for a hit and run (Tất cả đều ăn mặc trang trọng cho màn hit and run)

Na na na na na na na."

Âm nhạc đinh tai nhức óc thu hút sự tập trung của đám bệnh nhân kia, nhân viên y tế cũng nhân dịp này để bỏ chạy.

Ngay lúc bọn họ đang hành động thì âm nhạc bị ngắt.

Không có âm nhặc, tiếng bước chân của họ nghe thật rõ rnagf.

Màn hình điện thoại Tịch Mộ thoáng chốc sáng lên, sau đó chuyển xanh lục, kế đến một tia lửa lóe lên, hỏng rồi.

Nhân viên y tế sững sờ.

Các bệnh nhân đánh về phía họ.

Ba người Tịch Mộ chạy ra ngoài, lúc bọn họ đến trước thang máy. Bọn họ mới đến gần, cửa thang máy đã tự động mở.

Tịch Mộ dừng bước, hoài nghi.

"Có lẽ là Isaac."Ngụy Tri Thục đỡ An Khê đi vào thang máy.

"Sao mà ông ấy làm được nhỉ?" Tịch Mộ nhìn mà than thở.

"Và được bằng cách xâm nhập điện thoại và laptop cậu đấy, cậu bắt wifi bệnh viện đúng không." Ngụy Tri Thục đã sớm quen cách làm việc của người kia.

"Chú ơi." Trong thang máy, An Khê túm chặt cổ áo của Ngụy Tri Thục. Gương mặt cô hiện lên sự sợ hãi, ý muốn kể lại chuyện bản thân gặp phải. "Xế chiều hôm nay, tầng bọn cháu có một bệnh nhân uống thuốc, rồi sau đó, không thoải mái, sau đó... bác sĩ đến, mở cửa, rồi, người kia cắn bác sĩ, rồi cào, như động vật ấy. Rồi, không chỉ người đó, những người khác cũng dần..."

Ngụy Tri Thục vỗ vai cô bé.

Tịch Mộ nhìn nam nữ ôm nhau thì nhấn phím 3.

"Bác sĩ." An Khê sốt ruột nhìn Tịch Mộ, "Chúng ta nên rời đi! Không nên đến tầng 3! Tôi nghe nói tình hình ở tầng 3 còn bết bát hơn ấy!"

Tịch Mộ nhấn thêm phím 1, "Ngụy Tri Thục, anh mang An Khê đi trước đi, tôi đi xem tình hình bên chỗ Lam Tư Ngộ.

Mới vừa ở đó, cả Ngụy Tri Thục lẫn Tịch Mộ đều bị quào trầy."

Đây có ánh sáng, Ngụy Tri Thục mới phát hiện, một bên vai Tịch Mộ đã bị thương, thậm chí còn chảy máu. "Thôi." Ngụy Tri Thục đưa ra kiến nghị, "Chúng ta cùng đi ra ngoài đi, tôi đi gọi cấp trên của tôi, xin bọn họ đến giúp. Hoặc là cậu chờ tôi đưa An Khê ra ngoài, rồi chúng ta cùng nhau vào lần nữa..."

"Keng." Lúc bọn họ đang nói chuyện thì tầng 3 đã tới.

Tịch Mộ đi ra ngoài, đồng thời trước khi đi còn nhấn thêm nút đóng cửa.

Ngụy Tri Thục: "Anh ta trơ mắt nhìn Tịch Mộ biến mất trước mặt.

Sau khi Tịch Mộ ra ngoài, phát hiện tình huống tầng 3 đúng là bết bát hơn thật.

Bởi vì tầng 3 ít nhất còn có một chiếc đèn hỏng, mà tầng 3 thì hoàn toàn đen thui.

Điện thoại anh thì mới tử trận, anh không còn gì nữa cả.

Tịch Mộ suy nghĩ một chút rồi chậm rãi dựa vào vách tường, ngồi xổm rồi đi tới.

Trong bóng tối, trong yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của chính anh là rõ ràng.

Tịch Mộ đi rất lâu, không gặp phải thứ gì cả.

Anh thậm chí còn không biết hướng mình đi có đúng không và Lam Tư Ngộ có ở đây không nữa.

Chỉ có nhân duyên thần ban mới làm nên sóng to gió lớn, giữa cuốc gặp gỡ định mệnh thì bão cát cũng chẳng là chi.

Không đến một phút hay một giây

Một cánh cửa bị đẩy ra một cách lặng lẽ.

Ánh mặt trăng xuyên qua kẽ hở chiếu ra.

Tịch Mộ nhấc mắt.

Một đôi mắt xuất hiện sau cánh cửa, nó là màu hổ phách rực rỡ đẹp đẽ.

Tịch Mộ sững sờ.

Lam Tư Ngộ cũng sững sờ.

Hết chương 43.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.