Đã từng có một tổ chức tà ác như thế được sinh ra từ cuộc chiến tranh nổi tiếng.
Trong cuộc chiến ấy, họ tập hợp tù binh lại, dùng cơ thể bọn họ để thực hiện rất nhiều thí nghiệm điên rồ.
Ví dụ như thí nghiệm trẻ sinh đôi. Để nghiên cứu sự giống và khác nhau của cặp song sinh, cũng nhưng cách điều khiển con người một cách không tự nhiên, họ đã tạo ra những cặp sinh đôi bằng cách khâu chúng lại với nhau.
Sau đó, chiến tranh kết thúc, thí nghiệm trên cơ thể người bị khắp nơi trên thế giới công kích.
Mọi người đối với quyền lợi của bản thân như chưa từng có, đồng thời một khi gặp phải chuyện họ sẽ tự vệ để bảo vệ bản thân.
Số còn lại của tổ chức kia không có cách nào tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người nữa.
Theo thời gian dần trôi, bọn họ phát hiện con người phản đối việc thí nghiệm trên cơ thể, thế nhưng trên tinh thần thì không.
Nói theo cách này, nhân viên văn phòng sẽ vô thức tuân theo lệnh cấp trên, người có quyền trong nhà sẽ có quyền chi phối suy nghĩ của các thành viên trong gia đình, đây là một loại khống chế tinh thần tiềm ẩn.
Tổ chức kia liền quay trở lại, lần này bọn họ dùng thân phận được ngụy trang của bản thân, tạo cho chính mình một thân phận như là thần thánh trong xã hội, đồng thời bọn họ lợi dụng danh tiếng và quyền lợi để lung lạc người có quyền thế để bắt đầu mục đích bọn họ tiến hành thí nghiệm trên tinh thần người sống.
Lúc mới đầu, nhiệm vụ của bọn họ là đơn giản nhất, họ muốn người có quyền tẩy não cấp dưới của chính mình.
Cho nên bọn họ nghiên cứu ra loại thuốc cướp đi năng lực suy nghĩ và có cơ chế trừng phạt để hoàn thành lần giao dịch đầu tiên.
Theo thời gian, công việc bọn họ không ngừng tăng lên, bọn họ bồi dưỡng ra những công cụ gián điệp và sát thủ hoàn hảo.
Đến hiện tại các tổ chức có tiền có quyền quyết định hướng về mục tiêu cuối cùng mà con người luôn theo đuổi.
Thiên tài và sự bất tử.
Bọn họ tập trung những đứa trẻ từ khắp nơi trên toàn thế giới và dùng cách thức sàng lọc và cạnh tranh với cơ chế tàn khốc, lần lượt giữ lại những đứa nhỏ có tiềm năng sau đó cải tạo.
Cuối cùng bọn họ chỉ giữ lại những đứa trẻ được chọn và vứt bỏ những đứa thất bại/
Trên đó là thông tin được Issac dịch lại và đưa cho Tịch Mộ.
Tịch Mộ ngồi trước máy vi tính, anh nhìn thấy tài liệu trong mát không biết vì sao lại thấy bực bội. Những cuyện này vốn không liên quan đến anh, thế nhưng trong lòng anh cứ luôn cảm thấy những chuyện xảy qua quanh anh cũng không phải đơn giản như thế.
Issac vẫn đang gửi tin nhắn cho anh, "Một điểm tôi rất ngưỡng mộ ở những thiên tài là họ rất khác biệt, họ luôn có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm trong môi trường an toàn, họ cũng có thể nắm bắt tình hình và hành động trong hoàn cảnh khắc nghiệt."
Ông hỏi Tịch Mộ: "Có bao giờ đột nhiên cậu có linh cảm bộc phát chưa?"
Rồi.
Tịch Mộ trả lời trong lòng vấn đề của ông.
Đó là ngay bây giờ.
Mấy ngày nay bệnh viện như mớ bòng bong, một đám người từ khu mở đột nhiên tiến vào khu đóng, ở trong khu đóng ban ngày cũng sẽ truyền ra âm thanh. Có một số bác sĩ còn quên che giấu tình hình, lúc anh đi qua còn nghe bọn họ thảo luận thuốc thang này nọ.
Thuốc ở khu đóng xảy ra vấn đề, bọn họ nóng lòng muốn những người chưa từng dùng thuốc trước đó ăn vào để bắt đầu quan sát.
Isaac nói tiếp: "Có lúc trực giác rất quan trọng."
Tịch Mộ nhìn tin nhắn tiếp tục trả lời giáo viên của anh.
"Thầy à, em cảm thấy có vẻ thầy biết cũng nhiều lắm nhỉ."
"Đây là trực giác của cậu sao?" Issac gửi lại một icon tươi cười.
Tịch Mộ cũng gửi lại một icon mặt cười hì hì. "Đùa chút thôi ạ."
Bầu không khí tán gẫu giữa hai người rất hòa hợp.
Tịch Mộ vừa trò chuyện với ông vừa mở tài liệu Issac gửi trước kia cho anh, anh nhìn dòng link trên đó rồi bấm vào lần nữa. Khác với lần trước, lần này anh xem xét cẩn thận.
Kết nối điện thoại với máy tính, anh muốn xóa app trên điện thoại.
Ngay lúc anh muốn ra tay thì tin nhắn của Issac lại nhảy bật ra.
"Tôi nghĩ cậu đừng xóa vẫn hơn nhé."
Tay Tịch Mộ khựng lại.
Anh chìm vào dòng cảm xúc mơ màng.
Đúng như dự đoán, anh chưa từng nghĩ đến đường link Issac gửi cho anh đã giúp hắn khống chế máy tính của anh, đồng thời ngay lúc anh nhấc máy đã thuận tiện xâm nhập vào điện thoại di động của anh.
Hắn là God cũng là thầy hướng dẫn của anh.
"Sao cậu lại nghi ngờ tôi?" Issac hỏi,
Tịch Mộ dời con trỏ khỏi nút xóa app và trò chuyện với Issac: "Chu Lập Chí nói ông ta chưa từng thấy có giáo viên hướng dẫn nghiên cứu tinh thần con người và thiên tài như ông ta."
Issac: "Tôi ở nước Anh mà, có lẽ là chỉ do ở Trung Quốc ít người nghiên cứu về đề tài này thôi."
Tịch Mộ: "Cho nên em đã tìm kiếm trong phạm vi lớn hơn, thầy à, thầy là người duy nhất cho em tài liệu mà khắp thế giới không tìm thấy được. Cho dù là đề tài cùng Chu Lập Chí nhưng trừ ông ta ra thì không ai có tư liệu công khai cả." Các người giống hệt nhau.
Isaac: "Ha ha."
Tịch Mộ: "Cũng như thầy nói, phải tin tưởng vào trực giác của chính mình. Giảng viên hướng dẫn của em đã được chọn từ trước, sao mùa xuân năm nay lại đổi thành thầy? Thầy học rộng tài cao thế nhưng lại không có tiếng tăm lẫy lừng gì."
Issac: "Trình độ học vấn của tôi là thật, tôi cũng thật sự có khả năng để hướng dẫn cho cậu tốt nghiệp, cậu yên tâm, tôi ghét nhất là làm lỡ dở chuyện học tập của người khác.
Tịch Mộ bắt đầu lo lắng.
Đặt cạnh anh là tư liệu về 4 nhân cách khác ngoại trừ Lam Tư Ngộ. Dựa theo lời dặn dò của Chu Lập Chí, chỉ cần anh nộp phần tư liệu này là có thể kết thúc công việc. Đồng thời Chu Lập Chí cũng sẽ ra tay giết chết những nhân cách còn lại, để Lam Tư Ngộ thoát khỏi nhân cách phân liệt và khỏi bệnh.
Đây là chuyện tốt, anh nên vui mừng mà giao phần tu liệu này cho Chu Lập Chí mới đúng.
Thế nhưng, một tuần qua đi, anh vẫn chưa đem nộp phần tài liệu này.
Hôm nay Issac tìm anh trò chuyện, cũng cho ông biết công việc gần đây, ông vẫn luôn dùng các loại ám chỉ để hắn nộp tư liệu cho Chu Lập Chí.
Rốt cục Tịch Mộ cũng phát hiện ra người thầy này có chút kì lạ.
"Đàn anh của em chuyển lời nói rằng đây là công việc cuối cùng của em ở đây, một khi em nộp phần tài liệu này lên rồi liền có thể rời khỏi bệnh viện này và kết thúc kì thực tập sớm." Một tuần trước, La Trạch tới tìm anh để nói chuyện này.
Tịch Mộ không biết anh ta dùng phương pháp gì thế mà khiến cho Chu Lập Chí không chút dị nghị để anh đi.
"Vốn dĩ việc của cậu chỉ là giúp Lam Tư Ngộ khôi phục mà, tôi không cảm thấy có vấn đề gì." Issac khuyên anh.
Tịch Mộ mím chặt môi."Không."
Anh có một loại cảm giác, nếu như Lam Tư Ngộ tốt lên rồi thì anh sẽ không được gặp lại Lam Tư Ngộ nữa.
Mà anh như dự đoán, sẽ như dòng nước chảy qua.
Trên đoạn trò chuyện trên màn hình hiển thị người bên kia đang nhập.
Issac: "Nếu đó là thứ cậu lo lắng thì tôi có thể bảo đảm với cậu sẽ không có gì xảy ra cả.
Tịch Mộ: "Rốt cục thầy là ai?"
Issac: "Issac Messiah, chuyên gia khoa tâm thần."
Tịch Mộ cười nhạo.
Isaac: "Tôi không phải là người xấu."
Tịch Mộ: "Người nói mình không phải là người xấu thật sự rất đáng ngờ."
Issac: "Tôi thừa nhận sở thích của tôi là ủ mưu, thế nhưng tôi tin chúa và không sát sinh. Cho nên dựa theo tổng thể mà nói thì tôi là người tốt."
Tịch Mộ: "Vậy lần này thầy ủ mưu cái gì?
Isaac: "Không kể được, thế nhưng nếu cậu muốn sớm đưa tài liệu cho Chu Lập Chí thì đến tìm Lam Tư Ngộ đi. Đừng ngại mà đưa cho cậu ta chìa khóa phòng cậu nữa. Nếu một buổi tối nào đó cực kỳ ồn ào, vậy đưa cậu ta về phòng trốn, nghe được gì cũng không được phép ra ngoài.
Tịch Mộ: "..."
Issac: "Hình như có người đến tìm tôi, nếu không có gì nói nữa thì tôi phải đi đã."
Tịch Mộ đương nhiên có chuyện, "Nhân cách chính còn sống không?" Thật ra, lúc ấy anh đặt ra nghi vấn nhưng chính anh cũng nghi ngờ. Sau khi anh hiểu rõ cách giết chết nhân cách chính thì anh cảm thấy nhân cách chính thật sự khó mà sống tiếp được. Giống như bây giờ,ai cũng vậy, chúng ta thường ngồi ở nơi chúng ta cảm thấy an toàn để thở đều nhẹ nhõm, ngay lúc tinh thần đang thả lỏng, một cây súng có thể dí vào đầu bạn lúc nào không hay.
Bạn có thể chạy trốn được trong tình huống ấy không?
Isaac: "Không phải cậu giỏi đoán lắm sao? Vậy thì đoán đi."
Tịch Mộ tức chết rồi.
2 giờ chiều lại sắp đến.
Tịch Mộ bị thúc giục đi gặp Lam Tư Ngộ, người dắt anh đi là La Trạch. Anh ta hiện tại cực kỳ muốn Tịch Mộ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi nhanh chóng cút đi.
Gần đây Lam Tư Ngộ rất thích đứng bên cửa sổ, cậu ta đang đếm xem bên dưới lầu còn sót lại bao nhiêu người đang hoạt động.
Lúc Tịch Mộ đến, cậu ta đang chăm chú làm phép trừ.
Số người còn lại không còn nhiều lắm.
La Trạch đang đứng ở cửa tận tình khuyên nhủ cũng đồng thời tạo áp lực. "Em phải chăm chỉ, đừng chơi nữa."
Tịch Mộ nói một cách qua loa: "Em biết rồi."
La Trạch nhìn anh rồi thở dài một hơi, sau đó quay người chuẩn bị rời đi. "Gần đây anh sẽ khá bận, không có thời gian nhìn chằm chằm em cả ngày, bản than em tự giác chút đi."
Tịch Mộ nhìn La Trạch y như bà mẹ già thì thấy cảm xúc rất phức tạp.
Sau khi anh ta rời đi, nơi này chỉ còn lại Lam Tư Ngộ và Tịch Mộ.
"Tôi nhớ là anh đã tìm được đáp án cho tất cả câu hỏi của Chu Lập Chí rồi đúng không. Những câu không biết thì cũng không quan trọng." Lam Tư Ngộ quay đầu nhìn Tịch Mộ. "Anh còn chưa đưa tư liệu cho bọn họ sao?"
Tịch Mộ đáp lại lời xin lỗi.
"Tôi không có ý trách anh." Lam Tư Ngộ nở nụ cười, "Sao anh lại bày vẻ mặt hậm hực thế này."
Tịch Mộ đóng cửa lại.
Lam Tư Ngộ thấy nơi này chỉ có hai bọn họ, cậu ta lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Tịch Mộ rồi ôm cổ anh. "Anh sao thế?" Cậu ta nhẹ nhàng hỏi, đồng thời nghiêng đầu hít hơi từ khóe miệng Tịch Mộ, ánh mắt hai người dường như không có khoảng cách.
Tịch Mộ dùng mặt kính lạnh lẽo để che giấu suy nghĩ của bản thân.
Giống như trước đó anh cùng Thẩm Vạn Kỳ phân tích, người nhân cách chính có thể thay thế còn có cả Lam Tư Ngộ nữa.
Tịch Mộ nhìn vào mắt của cậu ta.
Đôi đồng tử màu hổ phách giống hệt như huyết thanh phong ẩn sinh vật viễn cổ, chỉ một giọt cũng đủ để che giấu sinh vật nọ.
Đôi mắt này vẫn như thường lệ, thế nhưng cũng giống như lần đầu tiên anh gặp Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ chân chính.
"Bác sĩ." Lam Tư Ngộ không biết được suy nghĩ trong nội tâm Tịch Mộ, cậu ta vẫn chăm chỉ làm nũng như thường lệ.
Tịch Mộ mềm lòng, vỗ vỗ sau lưng cậu ta. "Tôi còn có điều bận tâm, thế nhưng nếu cậu muốn thì tôi sẽ nộp tư liệu cho Chu Lập Chí ngay."
"Lúc nào anh muốn nộp thì tôi đều không có ý kiến, tùy bác sĩ thôi." Lam Tư Ngộ dụi mái tóc mềm mại vào cổ Tịch Mộ, chỉ cần mỗi ngày có thể thấy được anh là đủ rồi.
Đột nhiên Tịch Mộ mở miệng, "Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ không?"
Lam Tư Ngộ gật đầu, "Tôi nhớ chứ, anh khóc bù lu bù loa."
Tịch Mộ thở phào nhẹ nhõm.
"Sao thế? Anh gần đây cứ sao sao ấy." Lam Tư Ngộ lo lắng sờ trán Tịch Mộ.
Tịch Mộ đẩy kính mắt một chút, "Bệnh viện gần đây hình như có chuyện gì đó."
"Đúng vậy." Lam Tư Ngộ buông Tịch Mộ và không phủ nhận chuyện này, đồng thời cậu ta báo cho Tịch Mộ một chuyện. "Có khi mấy ngày nữa tôi phải đến khu đóng chứ không được đến đây."
"Có chuyện gì sao?" Tịch Mộ hoảng đến mức tông giọng cũng cao vút, "Cậu chưa từng xuất hiện dấu hiệu bất thường gì mà!"
Lam Tư Ngộ sờ môi, rơi vào suy nghĩ. "Không biết nữa, có lẽ là cần tôi hỗ trợ gì đó." Cậu ta nói, "Thời gian này anh nghỉ ngơi chút đi."
Tịch Mộ hỏi: "Vậy chừng nào cậu về?" Sự bất an trong lòng anh như ngày càng được khuếch đại.
Bệnh nhân cạnh anh từng người một dần biến mất, đầu tiên là Tống Luân, tiếp theo là Trương Phục Tu, sau đó là An Khê, bây giờ là Lam Tư Ngộ.
Lam Tư Ngộ không lo lắm, "Dù sao bọn họ cũng phải để tôi sống thôi, không sao đâu."
Tịch Mộ thấy không yên tâm lắm.
Lúc phải rời đi Tịch Mộ thậm chí không có cách nào nhấc chân rời khỏi đây.
Lam Tư Ngộ trêu anh, "Anh thích tôi đến vậy sao?
Tịch Mộ thở dài. "Bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói đùa đâu."
Lam Tư Ngộ phất tay với anh. "Tôi sẽ về tìm anh nhanh thôi."
Tịch Mộ cứ thấy không thực, bởi vì bắt đầu từ ngày mai anh thật sự không cần đi tìm Lam Tư Ngộ nữa.
Những bệnh nhân xung quanh anh lần lượt biến mất, cuối cùng chỉ còn lại Ngụy Tri Thục.
Ngụy Tri Thục ngồi trên ghế dài, một chân dẫm lên ghế nhìn rất lưu manh.
Tịch Mộ nghiêm túc ngồi cạnh anh ta rồi châm một điếu thuốc.
"Bác sĩ à, tôi là bệnh nhân đấy." Ngụy Tri Thục nhắc nhở anh.
Tịch Mộ liếc anh ta một cái, "Anh cảm thấy tôi vẫn còn tin anh là bệnh nhân sao?"
Ngụy Tri Thục cười khổ. "Tuy là tôi nói dối, nhưng mà..."
"Giờ nghĩ lại, nhân cách phản xã hội của anh biểu hiện rất giả, giống như đang bắt chước ai đó/" Anh vẩy tàn thuốc, "Trên thực tế anh không chỉ không có nhân cách phản xã hội, hơn nữa biểu hiện tâm lý luôn không đồng nhất."
"Ha, đúng nhỉ." Ngụy Tri Thục thấy anh đã nhìn thấu nên không tiếp tục nói dối nữa, "Tôi có một người bạn, 10/10 là một người có nhân cách phản xã hội, hơn nữa còn tin chúa, mỗi một lời nói cử chỉ đều mô phỏng người đó, đơn giản như thế liền bị phán là nhân cách phản xã hội rồi."
Tịch Mộ tức giận. "Tối nên sớm biết mới phải, mỗi lần kiểm tra đáp án từ anh luôn theo một khuôn mẫu."
Ngụy Tri Thục hỏi anh, "Vậy cho tôi một điếu thuốc được không?"
Tịch Mộ lạnh lùng lắc đầu. "Ngại ghê, giờ ở đây anh là bệnh nhân."
Ngụy Tri Thục buồn bực. "Không ngửi thấy mùi thuốc thì thôi, ngửi thấy rồi thì muốn hút thuốc ghê."
Tịch Mộ lười hỏi anh ta từ đâu đến, vì có hỏi cũng chưa chắc anh ta đã nói thật, hơn nữa đầu của anh đang quá tải rồi. "An Khê bị đưa vào khu đóng rồi."
"Tôi biết, tôi thường chạy đến an ủi con bé." Ngụy Tri Thục nói, "Vào đó có chút khó."
"Bọn họ bị đưa đến để thử thuốc sao?" Tịch Mộ chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
"Đúng vậy." Ngụy Tri Thục gật đầu.
"Vậy Lam Tư Ngộ thì sao? Cậu ta không cần phải uống thuốc chứ."
"Khó nói lắm." Ngụy Tri Thục ngước đầu lên trời, "Nói không chừng là muốn tẩy não cho cậu ta chăng, Lam Tư Ngộ có rất nhiều thứ để thao túng."
Tịch Mộ càng buồn bực hơn, anh hút xong điếu thuốc thì ném tàn thuốc lên ghế rồi đốt điếu thứ hai.
Ngụy Tri Thục nhìn anh rôi đột nhiên duỗi một bàn tay.
"Làm gì đấy?" Lúc Tịch Mộ không tốt tính thì giọng điệu cũng trở nên cộc cằn, không hề có chút gì gọi là dịu dàng như một người làm nghề y.
"Đưa chìa khóa ký túc xá cậu cho tôi, lỡ như có chuyện gì xảy ra tôi còn dễ đi báo cho cậu." Vẻ mặt Ngụy Tri Thục rất thành thật.
"Thần kinh." Tịch Mộ mắng anh ta.
Ngụy Tri Thục vồ tới muốn cướp chìa khóa của cậu.
Tịch Mộ đơn giản là lên tiếng gọi nhân viên y tế, ngay lập tức có người đến đây lôi Ngụy Tri Thục đi.
Qua trận chiến này, Ngụy Tri Thục phát hiện bản thân đã coi thường Tịch Mộ.
Thời gian lại nửa tháng qua đi.
Suốt thời gian đó, Lam Tư Ngộ đều không hề rời khỏi khu đóng, người ở khu mở cũng ngày càng ít đi.
Bởi vì buồn bực bất an, vào buổi tối, Tịch Mộ phải rất muộn mới vào được giấc ngủ.
Cũng vì thế, anh mới có thể phát hiện, có người lén lút mở cửa phòng anh và lẻn vào.
Tịch Mộ cau mày, sau đó làm bộ ngủ.
Một bàn tay vỗ lên chăn anh.
Anh lập tức vùng mình dùng kỹ xảo bắt người lại.
"Dừng tay! Dừng tay! Là tôi đây!" Người đến gào lên đau đớn.
"Ngụy Tri Thục?" Tịch Mộ nhíu chặt mày. "Sao anh lại chạy đến đây?"
Ngụy Tri Thục bảo anh buông tay trức. "Có chuyện rồi!"
"Xảy ra chuện gì thế?" Tịch Mộ hỏi.
Ngụy Tri Thục nói ít nhưng ý nhiều, "Bệnh nhân ở khu đóng nổi điên rồi! Bọn họ không khống chế được bản thân mà đánh nhau với nhân viên y tế trong khu đóng, rất nhiều nhân viên an ninh đã vào khu đóng mà chưa ra ngoài." Anh ta đang liếc mắt nhìn về phía cửa phỏng đoán tình huống rồi ngay lập tức đi tìm kiếm viện binh.
Tịch Mộ bật đèn flash trên điện thoại rồi cầm trên tay.
Anh và Ngụy Tri Thục nhìn nhau trong bóng tối.
Ngụy Tri Thục nói: "Tôi nghĩ chúng ta nên vào xem thử tình huống bây giờ đang ra sao."
Tịch Mộ nhớ lại lời Isaac cảnh cáo anh ta, "Nghe được tiếng động gì cũng không được phép tùy tiện đi lại."
Ngụy Tri Thục nói: "Nhưng mà An Khê và Lam Tư Ngộ đều có thể sẽ bị cuốn vào nguy hiểm."
Tịch Mộ nghe vậy, lập tức thay quần áo.
Ngụy Tri Thục cầm điện thoại kiểm tra phòng anh, "Có vũ khí nhỏ gì đó phòng thân được không?"
"Không." Tịch Mộ chất vấn anh ta, "Anh vẫn chưa trà lời câu hỏi cùa tôi, anh vào đây bằng cách nào?"
Ngụy Tri Thục huýt sáo giả điếc.
"Câm miệng đi, coi chừng lỡ mà đưa bác sĩ khác đến thì tôi giết anh diệt khẩu trước đấy."
Ngụy Tri Thục ngậm miệng.
Cách đấy không xa có một tòa kiến trúc màu đen đang chờ dũng sĩ đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]