Trên bàn có rượu ngâm nóng hổi, thịt rừng ninh nhừ, tiếng đàn hạc từ góc sảnh vang vọng xa xăm. 
"Hoàng hậu cứ nói đừng ngại." 
Hoàng thượng ngồi xuống ghế, nhìn Hoàng hậu đối diện kính trọng. 
"Thái tử đã đến tuổi lập gia thất, cũng nên cưới một thê tử hiền lương, Tần Ngọc nữ tử nhà Tần thái sư tính tình rất tốt, đoạn trang thục nữ, Hoàng thượng nghĩ sao?" 
Hoàng thượng mỉm cười nhìn về phía Tần Ngọc đang ngồi bên cạnh Tần thái sư. 
"Ngọc nhi có nguyện gả cho Thái tử, làm Thái tử phi?" 
Tần Ngọc đứng dậy quỳ xuống trước đại điện, cúi đầu nói: "Tiểu nữ thật may mắn, tạ ơn Hoàng hậu quá khen." 
Nàng ta dừng lại một chút, mới tiếp tục nói: "Tạ ơn Hoàng thượng ân điển." 
Thần sắc Hoàng thượng hơi ngừng lại, thản nhiên cười nói: "Được, rất tốt, để Lễ Bộ chuẩn bị ngày tháng." 
Tần thái sư nghe vậy, vui vẻ nâng chén đứng dậy. 
"Nữ tử có thể làm Thái tử phi, thần có thể cùng Hoàng thượng Tần Tấn chi hảo! Đây là phúc khí của thần! Tạ ơn Bệ hạ!" 
Trong ánh mắt thâm thúy của Hoàng đế thoáng hiện lên một tia tức giận, sau đó lặng lẽ che đậy không chút biến sắc, cười nói: “Cũng là phúc của trẫm.” 
Trên tiền triều Khang thừa tướng dẫn đầu quan văn, Tần thái sư dẫn đầu quan võ. 
Thái tử danh tiếng vang dội, giờ lại cưới nữ tử của Thái sư, con đường đăng cơ quả nhiên ngày càng thênh thang, rộng mở. 
Phó Cảnh Dực cầm chén rượu điêu mãnh khắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-hoang-hau-co-muon-hoi-cung-khong/2553014/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.