"Điện hạ, là nàng ta lấy trộm......"
Trong lòng Tú Nguyệt đầy nỗi nghi hoặc, rõ ràng túi tiền của chủ nhân ở trong tay nữ tử kia, nhưng chủ tử lại đổi giọng hỏi đường.
"Không phải nàng ta lấy trộm."
Tâm tình của Phó Cảnh Dực có chút không tốt, nghĩ đến ánh mắt xa lạ của nàng khi nhìn thấy hắn, bản thân hắn lại cảm thấy chút đau lòng.
Là do khuôn mặt của hắn không đủ xuất chúng, không đủ làm cho người khác có ký ức sâu sắc sao?
"Điện hạ, có người đuổi theo chúng ta."
Phó Cảnh Dực đáp lại "Ừ", âm thanh nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy, ánh mắt của hắn bỗng nhiên tối sầm lại.
Sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh như xé gió, Tú Nguyệt lập tức nắm chặt đuôi kiếm, lưỡi kiếm sắc bén khẽ rời ra khỏi bao.
Ở nơi khúc quanh, bước chân của Phó Cảnh Dực dần chậm lại.
Bóng đen sau lưng lúc này đột nhiên tới gần, Tú Nguyệt xoay người rút kiếm.
Nàng còn chưa kịp hành động, hai người áo đen đã lên tiếng rên rỉ, thân thể dường như bị đông cứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn xuống ngực mình.
Màn đêm u ám, bọn họ lại mang y phục màu đen, nên không rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt họ đằng sau lớp bịt mặt trông như thế nào.
Xảy ra chuyện gì........
"Người nào?" Tú Nguyệt đứng trước bảo vệ Phó Cảnh Dực, lạnh lùng hỏi.
Đối phương không hề trả lời, trợn mắt ngã xuống đất.
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-hoang-hau-co-muon-hoi-cung-khong/2553008/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.