Tiếng vang đinh đinh, làmcho Lam Vũ Khiết theo bản năng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thang máy mở ra,cô ngây người.
Lục Tình Xuyên đứng ở trong thang máy, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của bọn họgiao nhau, cô còn không kịp tươi cười với anh, Anh đã lạnh lùng tránh đitrước, khiến cô còn không kịp nói ra khỏi miệng, tiếng kêu nghẹn ở cổ họng, làmcon tim đau nhói.
Sau đó, cô mới chú ý tới, bên cạnh anh là một tiểu thư mỹ lệ.
Lam Vũ Khiết liếc mắt một cái liền nhận ra thân phận của đối phương, đúng làĐinh tiểu thư đêm qua có tin vui với Lục Tình Xuyên, như chú chim nhỏ nép vàongười anh, mềm mại xấu hổ kéo tay Lục Tình Xuyên, trên mặt anh tràn đầy hạnhphúc.
“Tình Xuyên, hôm nay thời tiết rất nóng, món ăn nhẹ như đồ ăn Nhật hình nhưthích hợp hơn, anh cảm thấy thế nào?” Đinh Tĩnh Nghi ôn nhu hỏi.
Lục Tình Xuyên cúi đầu nhìn về phía cô gái, mỉm cười, “Em đã muốn ăn đồ ănNhật, thì chúng ta đi ăn.”
“Cám ơn. Anh thật tốt với em.” Đinh Tĩnh Nghi nhảy nhót không thôi, giống nhưcô gái nhỏ làm nũng.
Anh cất bước từ trong thang máy đi ra, bàn tay thuận thế nắm lấy tay cô gáikia, hai người ngọt ngào đi qua bên người Lam Vũ Khiết, bả vai của cô gái cònva vào Lam Vũ Khiết.
“Thật có lỗi!” Vội vàng để lại lời xin lỗi.
Cả người Lam Vũ Khiết cứng ngắc như khối đá điêu khắc, ngay cú va chạm vừa rồi,cô cũng chỉ đột nhiên giật mình, không có trả lời.
Cô bị vẻ lạnh lùng của Lục Tình Xuyên hung hăng đâm bị thương, anh thậm chíngay cả nhìn cũng không nhìn cô một cái, giống như cô là người xa lạ.
Người đàn ông kia thật sự là Lục Tình Xuyên sao? Là Lục Tình Xuyên đã trải quavô số buổi tối thân mật với cô, đã từng cầu hôn cô sao? Vì sao anh lại xa lạđến làm cho người khác sợ hãi như vậy?
Cửa thang máy đóng lại rời khỏi tầng trệt, Lam Vũ khiết còn ngơ ngác ở nguyênchỗ, chỉ còn lại tiếng đối thoại dần dần đi xa, còn bất chợt truyền vào trongtai cô ——
“Tình Xuyên, ngày đó em đem nhẫn đi sửa, vừa rồi chủ tiệm cho biết đi lấy đượcrồi, nhưng chỗ kia không tiện đường.”
“Tan ca anh đi qua lấy giúp em, em không cần lo lắng.”
“Đúng rồi, đêm cuối tuần chúng ta cùng đi tham gia một party được không, chủxị là bạn của em, không đi hình như không được tốt, anh đồng ý đi cùng emkhông?”
“Được, anh đi cùng em.”
“Con người anh thật tốt.”
“Bởi vì em là người phụ nữ đáng được che chở. Muốn bung dù hông? Mặt trời rấtchói nha!”
“Tốt, cám ơn anh, Tình Xuyên.” Mềm mại cảm ơn.
Đối với yêu cầu của Đinh Tĩnh Nghi, Lục Tình Xuyên một mực đáp ứng toàn bộ, cẩnthận săn sóc, nhìn ra trình độ coi trọng của anh dành cho Đinh Tĩnh Nghi. Bởivì, anh cũng từng đối đãi chính mình như vậy.
Nhưng Lam Vũ Khiết không hiểu, vì sao trái tim một người, lại có thể nói đổiliền đổi, trước đó lại không có chút dấu hiệu nào? Vì sao?
Cô nhắm mắt lại, cảm giác sinh mệnh của mình đang dần dần héo rũ, một trậnchoáng váng đột kích, cô cho là mình sẽ chống đỡ không được, đột nhiên có mộtcỗ lực lượng giữ chặt cô.
“Tình...” Lam Vũ Khiết mừng rỡ trong lòng, tưởng Lục Tình Xuyên đi mà quay lại,cô mở to mắt nhìn người giữ mình lại, nụ cười lập tức thối lui, sắc mặt càngthêm tái nhợt.
“Tiểu Khiết, em làm sao vậy, hôm nay tinh thần không được tốt.” Tiền bối trongngành nghiêm túc nhìn cô.
Cô thống khổ giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười suy yếu, “Không có việc gì,chỉ là biến chứng thôi.”
Tiểu mập nhìn nhìn cô, tuy rằng nghi ngờ, nhưng cũng săn sóc không nói gì, bấmnút thang máy, lẳng lặng đỡ cô lên lầu.
Cảm xúc gần như hỏng mất, Lam Vũ Khiết vạn phần chật vật trốn vào nhà vệ sinhnữ, nước mắt tuôn trào, chứng nôn nghén lại không ngừng giày vò cô, cô muốnmình kiên cường, cả người lại vô lực không biết nên làm thế nào mới tốt.
Ngay cả người để dựa vào cũng không có, cô thật sự không biết sau này phải chịuđựng như thế nào.
Nghe thấy từ cửa vang lên vài tiếng bước chân, Lam Vũ Khiết không kịp rời đi,đành phải im lặng trốn tránh.
“Rất đáng tiếc nha, Lục Tình Xuyên sắp kết hôn.”
“Vương tử quả nhiên vẫn chỉ xứng với công chúa, mấy bạn thấy tin tức ngày hômqua không, thật là trai tài gái sắc a!”
“Hôn lễ của bọn họ nhất định long trọng, thật sự là hâm mộ Đinh tiểu thư kiaquá.”
“Bạn đừng si tâm vọng tưởng nữa, cũng không tự xem lại mình đi.”
“Đúng rồi, Lam Vũ Khiết ngành thiết kế đâu, hôm nay mọi người có gặp cô ấykhông?”
“Không thể nào, hôm nay cô ta còn đi làm? Thật sự là dũng cảm đáng khen, nếu làtôi đã sớm trốn ở trong nhà thống khổ chảy nước mắt rồi.”
“Cô còn mơ bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng, kết quả chỉ là bị người ta chơimột hồi.”
“Lúc trước tình cảm của cô ta cùng Lục Tình Xuyên thật sự rất nồng nàn a, rấtnhiều người đều từng gặp bọn họ thân thiết hôn môi ở công ty, kết quả, ngườiyêu sắp kết hôn, tân nương lại không phải là mình, thực thảm.”
“Là chính cô ta không biết xấu hổ, ở nơi công cộng cũng không khiêm tốn mộtchút, bây giờ thì tốt rồi, bị thiếu gia nhà giàu cho rơi, đồng tình với cô tachỉ uổng công thôi.”
“Quên đi, cái thứ thích kết giao với kẻ có tiền như cô ta, sẽ nhanh chóng tìmkẻ ngốc kế tiếp thôi, không có gì phải đồng tình cả.”
“Ai, đừng nói chuyện nữa, đã đến giờ đi làm rồi, đợi tí nữa chủ quản lại dôngdài.”
Ba bốn bà miệng thối rời khỏi toilet, một tiếng nức nở ẩn nhẫn lâu ngày mớihoàn toàn bộc phát như vỡ đê.
Lam Vũ Khiết thống khổ khóc nấc, một mình tránh ở trong toilet khóc ước chừngnửa giờ. Cô thấy mình trong gương tiều tụy không chịu nổi, cô khổ sở, nhưng côcàng tức giận hơn.
Tức mình tại sao có thể vì tình yêu, lạ khiến cho mình chật vật như vậy, bị mọingười nói khó nghe như thế, lại á khẩu không trả lời được, cũng không ra cãilại.
Không, phải tiếp tục, nhất định phải gắng gượng đi qua, không có người đàn ôngbạc tình kia, cô cũng có thể tự mình nuôi nấng đứa con lớn lên! Lam Vũ khiếtkhông ngừng khích lệ chính mình.
Chủ nhật, Lục Tình Xuyên ngủ thẳng đến giữa trưa, sắc mặt âm trầm xuống lầu.
“Ông nội sớm, bà nội sớm, cha sớm, mẹ sớm.” Như là truyền phát tin, nhất nhấtđiểm danh.
Thấy anh xuất hiện ở trước bàn ăn ngay lúc này, người cả nhà đều sửng sốt mộtchút, ngay cả người hầu cũng len lén trao đổi ánh mắt khó hiểu.
“Tình Xuyên, cuối tuần này tại sao không có đi chơi?” Bà Lục hỏi.
“Tối hôm qua con thức đêm, mệt chết đi.” Kéo ghế dựa ngồi xuống, anh tiếp nhậncơm quản gia đưa.
“Khó có ngày Chủ nhật, buổi chiều tìm thời gian mang Tĩnh Nghi đi ra ngoài mộtchút đi.” Lục Chí Vĩ kinh sợ.
“Ngày hôm qua đã cùng cô ta đi tham gia một cái party rồi, chơi đến nửa đêm,uống rượu đến muốn vỡ gan, không ngủ đến trời tối, con không tin cô ta dậyđược.”
Lục mẫu vội vàng cùng bà Lục trao đổi ánh mắt hiểu rõ của mẹ chồng nàng dâu.
Lục Tình Xuyên cúi đầu bới cơm, lâm vào trầm mặc.
Trước kia, tính tình bá đạo của anh liền thường thường làm cho người nhà đauđầu, cũng làm cho người kinh tâm táng đởm, nhưng chưa từng âm trầm làm cho dađầu người khác run lên như vậy, thật vất vả thời gian trước mới tươi sáng nhưánh mặt trời vài lần, ai biết bây giờ lại biến về hung ác làm cho người khácnhượng bộ lui binh.
Anh không có giận dữ, chỉ trầm mặc một mình, đã đủ cho mọi người ăn không tiêu.
Ăn vài ngụm cơm, khẩu vị anh không tốt buông bát đũa, “Con ăn cơm xong rồi, mọingười chậm rãi dùng.” Tựa như cái cái xác không hồn, anh đứng dậy rời đi.
“Tình Xuyên, có thể đợi một không không, đánh ván cờ với ông.”
“Uhm, con đến thư phòng chờ ông.” Dứt lời, người bước đi.
Lục Tình Xuyên vừa biến mất, trưởng bối trong nhà bắt đầu trao đổi ý kiến.
“Đứa nhỏ này làm sao vậy? Âm dương quái khí.” Ông Lục hỏi.
“Không phải đang kết giao với Đinh tiểu thư sao? Vì sao không vui sướng yêuđương gì hết vậy?” Bà Lục hỏi.
“Cha, mẹ, hai người không cần quá để ý đến nó, nó chính là đang kháng nghị vớicon.”
“Kháng nghị cái gì?” Ông Lục khó hiểu hỏi.
“Chí Vĩ không cho phép Tình Xuyên lui tới cùng cô bé nó thích.”Bà Lục nói tintức nghe từ chỗ con dâu lại với bạn già.
“Cô bé Tình Xuyên yêu không tốt sao?” Ông Lục hỏi.
“Con sợ cô ta là người tham mộ hư vinh, cho nên con muốn nó tạm thời tỉnh táolại.”
“Nhưng nó cơm ăn ít như vậy...” Lục mẫu đau lòng.
“Đợi nó đói bụng sẽ tìm đồ ăn thôi, không cần phải lo lắng. Nhưng thật ra nhìntình cảm của nó và Tĩnh Nghi, con cảm thấy thật sự có phần thắng, tình yêu củangười trẻ tuổi vốn sớm nắng chiều mưa, suy nghĩ cẩn thận một lát, nó sẽ quênLam Vũ Khiết, thích Tĩnh Nghi thôi.”
Lục Tình Xuyên trong thư phòng, ngồi trên ghế mềm, không có một chút sức sống.
Bây giờ Vũ Khiết đang làm cái gì? Không phải cô đang giận anh chứ?
Ngày đó, rõ ràng đã gặp ở cửa thang máy, nhưng anh cũng không thể nói gì vớicô, còn làm bộ lạnh lùng làm như không thấy cô, cô nhất định rất khó chịu.
Không biết căn bệnh choáng váng của cô có khá hơn chưa? Ngày đó thần sắc của côthoạt nhìn rất tệ, sắc mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc, tiều tụygiống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Đáng chết! Vì sao thời gian trôi qua chậm như vậy? Vì sao một tháng lại dàigiống như cả đời?
Anh buồn bực bỏ sách trên tay ra, một bụng đầy tức giận muốn phát tiết.
Nghĩ đến việc còn phải tiếp tục dây dưa với Đinh Tĩnh Nghi kia, anh cũng sắpbùng nổ!
Anh thật không biết, sao Đinh Tĩnh Nghi kia cứ dùng cái giọng ỏn ẻn để nóichuyện với anh? Dây tiếng của cô ta có vấn đề sao? Nói chuyện giống người bìnhthường không được sao? Khó hiểu!
Còn có, tính tình và sở thích của cô ta cũng làm cho người ta chịu không nổi,một party nhàm chán có thể điên đến nửa đêm, uống rượu mạnh cứ như nước lọc,thực hoài nghi với kiểu uống này, sao cô còn chưa trúng độc tử vong ở quán bar?
Anh cũng không thích người phụ nữ của mình ở bên ngoài chơi đến nửa đêm vẫnchưa về nhà, cuộc sống không bình thường, còn ra thể thống gì.
Anh lại càng không thích thấy người phụ nữ của mình ở bên ngoài uống đến saymèm, say như chết, thật sự rất không biết giữ phẩm giá của bản thân.
Khéo là, những thứ anh không thích, hoàn toàn đều là thứ Đinh Tĩnh Nghi yêunhất.
Đều là cô gái trẻ, nhưng Vũ Khiết không như vậy.
Cô an phận đi làm, tan ca liền ngoan ngoãn về nhà, cô sẽ xuống bếp, cô sẽ quétdọn, chẳng những chiếu cố bản thân cực tốt, còn có thể chăm sóc tốt người bêncạnh.
Tuy cô không có gia thế hiển hácg, không có một người cha giàu có, nhưng trongmắt anh, Vũ Khiết tuyệt đối hơn Đinh Tĩnh Nghi giả bộ nhỏ nhẹ kia rất nhiều rấtnhiều.
Phẫn nộ không có chỗ phát tiết, anh bỗng nhiên đứng dậy mắng ra một câu siêucấp thô tục, khiến ông, bà nội vừa vặn mở cửa đi tới hoảng sợ.
“Tình Xuyên con vừa mới nói cái gì?” Bà Lục kinh hoảng hỏi.
Anh thất bại nhăn mặt, “Thực xin lỗi, con cố ý, chỉ là trút giận thôi.”
“Đến đánh ván cờ, tu thân dưỡng tính nào.”
Lục Tình Xuyên không cự tuyệt, ngoan ngoãn lấy bàn cờ ra, sắp quân cờ chỉnh tề.
Rõ ràng nên chuyên tâm, toàn bộ đầu óc của anh lại đều là sắc mặt tái nhợt củaLam Vũ Khiêat, quân cờ đi lộn xộn lung tung.
“Cô bé kia thật sự tốt như vậy sao?” Bà Lục hỏi.
Đối thủ chơi cờ đột nhiên cứng lại, “Vũ Khiết! Không có ai sánh bằng cô ấy!”Anh khẳng định nói.
“Rốt cuộc con thích cô ấy chỗ nào?” Bà Lục hỏi lại.
“Ông, lúc trước ông thích bà nội ở điểm nào? Tại sao phải cưới bà?”
“Ừm, ông cưới bà con, bởi vì bà nội con yêu thảm ông.” Ông Lục rất đắc ý.
“Con cũng vậy, sau khi gặp Vũ Khiết, trong lòng con đã biết, cô ấy chính làngười mà con muốn.”
Thật tốt quá, đã lâu không thắng cờ đứa cháu này, hôm nay thắng. “Ừm, vậy tốtlắm.” Ông Lục vừa thương cháu, vừa gật đầu.
Bà Lục nhìn cháu một cái, trong lòng âm thầm hạ quyết định, lấy cớ muốn cùngbạn đi uống trà buổi trưa, xoay người rời khỏi phòng.
Bất quá mới ra cửa hẹn vài chủ nhà xem mấy gian phòng, Lam Vũ Khiết đã bị phơinắng đến hai má sưng đỏ phát đau, trên đường về nhà, cô chật vật lau mồ hôi nhưmưa.
“Rõ ràng đã là hai ba giờ chiều, mặt trời vẫn nóng đến kỳ cục.” Cô còn choángváng thì thào tự nói.
Đã suốt một tuần lễ, cô không nghe được lời giải thích gì của Lục Tình Xuyên,từ lúc mới bắt đầu tha thiết chờ đợi, đến bây giờ, cô đã chậm rãi tuyệt vọng.
Lục Tình Xuyên hoàn toàn cự tuyệt sự liên hệ của cô. Vài lần gặp được ở côngty, bên cạnh anh luôn luôn có vị hôn thê ngọt ngào chờ đợi, mà trong ánh mắtcủa anh ngoại trừ vị hôn thê ra, căn bản nhìn không tới những người khác, saocòn nhớ tới chuyện cho cô một lời giải thích?
Anh không chỉ lạnh lùng đi qua bên người cô một lần, cái loại cảm giác bị xemnhẹ này, giống như bị đâm lén, rõ ràng nhìn không thấy miệng vết thương, lạiđau triệt nội tâm, mỗi một lần cô đều cắn chặt răng, nắm chặt tay, mới nhắc nhởmình đừng ngã xuống trước mặt người khác.
Cô rất thống khổ, nhưng nỗi đau đớn ngập tràn lại không thể nói với ai, ban đêmdày vò, đêm không ngủ, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng, rốt cuộc cô đã làmsao sống qua được một tuần.
Cô biết Lục Tình Xuyên tránh cô, chờ chính cô thức thời ngoan ngoãn cút đi, tuyrằng vô cùng đau đớn, cô vẫn buồn bực tìm phòng ở chung quanh, ai bảo cô ngốc,yêu sai người, còn có con.
Tương lai tốt đẹp anh thêu dệt nên còn rõ mồn một trước mắt, nhưng, người cũngđã thay lòng, nói không giữ lời.
Nghĩ đến đứa nhỏ, Lam Vũ Khiết liền khó chịu, vốn tưởng là sinh mạng mới đượcchờ mong, lại rơi vào kết quả như vậy, cô thật không biết ăn nói với ba mẹ nhưthế nào.
“Tiểu thư, xin hỏi cô là hộ gia đình nơi này sao?” Một bà lão tuổi chừng bảytám chục tuổi, mang theo hộp quà hoa quả, đứng ở bên ngoài nhà trọ cao cấp.
“Vâng ạ. Bà có cần giúp gì ạ? Bà đến tìm người sao? Thời tiết bên ngoài rấtnóng, sao không đến đại sảnh ngồi chờ?” Sảnh ở nhà trọ có sô pha, cung cấp chokhách tìm hiểu ngồi đợi.
Bà lão mang theo đồ nặng, đầu đầy mồ hôi, Lam Vũ Khiết nghĩ rằng, đây nhất địnhlại là cái loại con cái phát đạt quên mất mẹ già vất vả, mới có thể để cho mẹtừ ngàn dặm xa xôi chạy tới, lại không gặp thời.
Cô nhất thời vô cùng tức giận!
Lam Vũ Khiết tạm thời quên mất cảnh ngộ không chịu nổi của mình, thịnh tình mờibà lão, “Bà ời, bà muốn đi lên nhà của con ngồi một chút không? Thời tiết rấtnóng, đi lên uống ly nước. Trong nhà con của bà còn có người nào không? Congiúp bà gọi điện thoại liên lạc có được không?”
Bà lão đầu tiên là khó xử nhìn Lam Vũ Khiêt, có vẻ sợ quấy rầy cô, cô lập tứcan ủi: “Không sao đâu, con ở một mình, đi lên uống ly trà, ngồi một chút đi.”
Bà lão ngại ngùng cười cười, “Vậy bà không khách khí, bà thật sự là không đứngđược, hai ba phút đầu gối liền đau nhức.”
Lam Vũ Khiết dẫn bà lão lên thang máy, vừa đến căn phòng biệt lập lầu 15, côlấy ra cái chìa khóa mở cửa, gọi bà lão vào nhà. “Bà ngồi xuống đi, con đi rótly nước cho bà.”
“Oa, tiểu thư, con tuổi còn trẻ đã có thể mua nhà ở lớn như vậy, không đơn giản,con nhất định là rất biết làm việc.”
Sắc mặt cô ảm đạm vài phần, vẫn miễn cưỡng chính mình nở nụ cười yếu ớt, “Đâykhông phải nhà của con, là một người bạn cho con mượn ở tạm, đợi khi tìm đượcnhà ở, con sẽ chuyển đi.”
“Muốn đi? Nơi này không tốt sao?”
“Tốt lắm, nhưng bạn cho con mượn ở tạm, anh ấy sắp kết hôn, con phải tìm nhàkhác mới được.” Nói đến chuyện thương tâm, trái tim Lam Vũ Khiết lại đau đớn vôcùng.
“Nhà nơi này hẳn là rất nhiều, con thuê một gian hẳn là không sao a!”
“Thật sự không tiện, con cũng không muốn quấy rầy người ta quá lâu.”
“Cũng đúng, mặc dù là bạn, chung quy cũng không thể so với người trong nhà.” Bàlão nhìn xung quanh một vòng, “Nhà cửa thực sạch sẽ, con thuê người làm theogiờ sao? Gía cả có đắt không? Nhà con bà hình như cũng thuê người đến quéttước.”
Cô cười yếu ớt lắc đầu, “Con không thuê người làm, thỉnh thoảng con sẽ tự mìnhquét dọn, giá cả có đắt không, con cũng không biết. Bà đã ăn cơm trưa chưa?Giữa trưa con có làm thức ăn, bà có muốn ăn một chút hay không?”
“Tốt, từ giữa buổi trưa bà đã tới nơi này, kết quả là lạc đường, cũng khôngbiết nên đi đâu ăn cơm.”
Lam Vũ Khiết đi vào phòng bếp nêm gia vị vào phần thức ăn lạnh dành cho bangười, món thức ăn lạnh đơn giản liền hoàn thành.
“Con đang làm việc gì?”
“Con là trợ lý thiết kế, vẫn là người mới, cho nên chủ yếu lắm một ít việc lặtvặt thôi.”
“Con có bạn trai hay không? Tính khi nào thì kết hôn?”
Một vấn đề trở tay không kịp, khiến Lam Vũ Khiết choáng váng, cô giật mình sửngsốt hồi lâu, hai mắt nóng đến lợi hại, tầm mắt nhanh chóng mơ hồ, nếu không vìtrong phòng còn có người khác, chỉ sợ cô sớm đã thống khổ khóc thất thanh.
Cô biết mình dũng cảm, nhưng, mỗi lần lơ đãng đụng chạm đến vết thương, vẫn sẽđau lòng.
Cho cô thêm một chút thời gian, cô sẽ chậm rãi quên anh, nhưng không phải hiệntại, cô cần nhiều thời gian hơn một chút.
Đối thoại với bà lão, Lam Vũ Khiết không tránh được vài lần nghĩ về Lục TìnhXuyên, rất muốn khóc nhưng vẫn ráng nhẫn nại, ngay cả sau đó bà lão nói muốn đivề, cô vẫn hốt hoảng ngơ ngác.
Nếu đau lòng là chuyện đáng sợ như vậy, cả đời chịu một lần là đủ rồi.
Về sau, cô quyết định không yêu người đàn ông nào nữa. Cô thề.
Bà lão đi ra khỏi nhà trọ cao cấp, giây lát sau, một chiếc xe cao cấp lái tới,tài xế cung kính thay bà mở cửa xe, bà lão thuận thế ngồi xuống.
Bà lão đúng là bà nội của Lục Tình Xuyên. Dọc theo đường đi bà suy nghĩ, cô gáikia tuy không quá xinh đẹp, nhưng thanh thanh tú tú, cá tính rất nhu thuận lễphép, biết kính trên nhường dưới.
Con người coi như cũng chịu khó, không giống đám tiểu thư trẻ tuổi đương thời,luôn trà rót cơm bưng đến há mồm, một đám nhiễm bệnh tự cho mình là công chúa.
Bất quá, líc hỏi có bạn trai hay không, cả người cô đều ngây ngốc, đôi mắt đãrưng rưng, lại còn chịu đựng không khóc, cũng thật sự là làm khó cho cô bé.
Cô bé kia nhất định rất yêu Tình Xuyên, bằng không, sẽ không khổ sở như vậy.
Bà cũng không soi mói chuyện môn đăng hộ đối gì, người trẻ tuổi thích nhau,biết tương lai phải giúp đỡ nhau mới là quan trọng nhất, nhớ ngày đó nếu PhongTấn không trở thành xí nghiệp lớn, bà và bạn già ha ha, còn không phải ân ân áiái cả đời sao.
Cháu dâu tốt, chỉ cần toàn tâm toàn ý yêu một mình Tình Xuyên, vậy là đủ.
Đúng, trở về bà sẽ nói với con trai, hôn sự của cháy trai, bà sẽ cho cô bé kiamột phiếu.
“Lam Vũ Khiết, cô bị đuổi việc.”
Khi những lời này nói ra từ trong miệng Lục Tình Xuyên thì Lam Vũ Khiết chỉ cảmthấy như sấm sét giữa trời quang.
Đầu như là bị ngâm một chậu nước đá, cả người bị đông cứng lại, cô ngẩng đầudùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn người đàn ông mình từng yêu, xa lạ là cảm giác duynhất của cô.
Cô thật sự không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, rõ ràng bản thảo đồ án đưara ngoài ngày đó đã sửa chữa qua, kết quả đưa lên tuyến nhà xưởng sản xuất, lạiphát hiện là bản thiết kế cũ, ngành quản lí bị trừng đến đầu đầy mồ hôi, ngaycả anh tiểu mập cũng bị lên án mạnh mẽ.
Đứng ở trong phòng hội nghị, có nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, Lam Vũ Khiếtáy náy vì sơ sót của mình, hại tiền bối trong ngành bị chửi bới.
“Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, bản thảo đồ án là tôi đưa ra ngoài, nhưngtôi không có xác nhận...”
Tiểu Mập nhíu mày nhìn cô một cái, chỉ trích cô tại sao lại nhảy ra nhận tộingay lúc này.
“Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi nguyện ý chịu tất cả trách nhiệm.”
“Trách nhiệm? Cô đưa sai bản thảo đồ án, hại nhà xưởng sản xuất chiếu theothiết kế sai lầm sản xuất tiếp, sau đó thiếu chút nữa đã để cho sản phẩm có tỳvết được tung ra tiêu thụ trên toàn bộ thế giới, cô cảm thấy một trợ lý thiếtkế nho nhỏ như cô, có thể gánh vác được trách nhiệm gì? Cô cho là danh dự côngty giá trị bao nhiêu tiền? Đó là vô giá!”
Tranh trước khi người khác chửi bới, quản lí ngành chỉ tiếc rèn sắt không thànhthép giáo huấn cô, chính là vì hy vọng có thể thay cô tranh thủ cơ hội kiếmđường thoát thân.
“Thực xin lỗi.” Lam Vũ Khiết thủy chung vẫn cúi đầu xuống, áy náy không thôi.
“Tình Xuyên, chuyện này con tới xử lý đi.” Sắc mặt tổng tài thủy chung vẫn xanhmét, không buồn lên tiếng mở miệng, ông giao toàn quyền xử lý cho Lục TìnhXuyên.
Trong phòng hội nghị lâm vào một trận trầm mặc.
Không cần ngẩng đầu cô cũng biết, tất cả mọi người đang chờ xem, xem Lục TìnhXuyên xử trí bạn gái trước như thế nào.
Những người này chờ, đơn giản chính là vở kịch một đôi tình nhân trở mặt tựgiết lẫn nhau.
Không đến bao lâu, Lam Vũ Khiết quả nhiên đã nghe được kết quả —— cô bị khaitrừ rồi.
Lam Vũ Khiết cười khổ trong lòng. Đúng, quyết định này có thể xem là đỡ phiềnnhất, chặt đứt tất cả liên lụy một lần, cô nên vui vẻ mỉm cười, tại sao phảikhổ sở?
Trở lại chỗ ngồi, cô thu thập vật phẩm riêng tư của mình, không khí trong ngànhvô cùng buồn bã.
“Tiểu Khiết, chuyện này căn bản không phải hoàn toàn là trách nhiệm của em, vìsao em ——”
“Anh tiểu mập, đây vốn là sơ sẩy của em, bị đuổi việc là tự em gieo gió gặtbão.”
“Nhưng bây giờ em...”
“Đừng lo lắng cho em, tất cả khó khăn chung quy vẫn có cách giải quyết dễ dàng,em tin tưởng bản thân mình, cũng xin anh tin tưởng em như vậy, được không?”
Tiểu Mập nói không ra lời, thời gian này đồn đãi ở công ty anh cũng nghe vàotai, Lam Vũ Khiết buồn bã mất hồn anh cũng nhìn ở trong mắt, anh không nghĩ ravì sao cô có thể yên lặng, nhận mệnh như vậy...
“Cám ơn mọi người thời gian này chiếu cố em, cũng thật xin lỗi vì đã mang đếnphiền phức cho mọi người, tạm biệt.”
Mang theo một ít đồ đạc, cô bình tĩnh rời khỏi máy móc Phong Tấn.
Đều đã xong, tất cả đều đã xong.
Đứng ở cửa thang máy, nhìn bóng mình phản chiếu trên bảng màu bạc trơn bóng,Lam Vũ Khiết cảm giác giống như mình vừa nằm mơ một giấc mộng xa xỉ.
Đinh! Cửa thang máy mở ra, thấy người bên trong, lại khiến cho cô giật mìnhsửng sốt một chút.
Lục Tình Xuyên và Đinh Tĩnh Nghi như trẻ con sinh đôi rúc vào nhau, may mắn còncó nhân viên những nghành khác, cô kiên trì đi vào.
Buộc chặt hai tay, cô gắt gao cầm đồ trong tay mình, không ngừng mà muốn mìnhbỏ qua sự tồn tại của anh.
Khi thang máy lại mở ra lần nữa ở đại sảnh lầu một, cô thẳng lưng kiên địnhbước ra, vĩnh viễn rời đi, rời đi người đàn ông đã thương tổn cô nặng nề.
Lục Tình Xuyên nghiêm túc trừng mắt nhìn phương hướng cô rời đi, anh hung hăngnắm chặt nắm tay, dùng sức đến cơ hồ nhéo đau xương cốt của mình.
Mấy ngày này, Vũ Khiết ở công ty đã bị trào phúng rất nhiều, anh đều thấy rõràng, mới muốn mượn cơ hội làm cho cô rời đi, cô cũng không cần nhìn thấy tiếtmục giả ân ái của anh và Đinh Tĩnh Nghi nữa.
Anh không ngừng lặp lại trong lòng —— nhẫn nại tiếp, Vũ Khiết, xin em nhẫn nạithêm một chút nữa!
“Tình Xuyên, anh đang xem cái gì? Bụng người ta thật đói nha.” Đinh Tĩnh Nghi nhănmày, rất yếu đuối.
Tức giận nhìn người phụ nữ cất tiếng nói ỏn ẻn bên cạnh một cái, hồi lâu sau,anh mới nặn ra một nụ cười, “Em nha, cẩn thận biến thành heo.”
“Đáng ghét, sao lại nói người ta là heo, bởi vì nhớ anh, người ta đã vài bữacơm ăn không ngon rồi đó.”
“Được, chúng ta sẽ đi ăn ngay bây giờ, en muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu”
“Thế này mới được chứ.” Đinh Tĩnh Nghi đắc ý dương dương tự đắc kéo Lục TìnhXuyên, ngẩng đầu mà bước ra, nhận ánh mắt hâm mộ của những người bên ngoài.
Cô thầm nghĩ, cuộc sống thật sự sẽ có lễ vật từ trên trời rơi xuống, người đànông xuất sắc giống như Lục Tình Xuyên, cũng bị cô mê hoặc, nghĩ đến tương laimình có thể trải qua cuộc sống xa hoa, khuôn mặt mỹ lệ của Đinh Tĩnh Nghi, lộra ánh sáng thắng lợi.