Tình trạng choáng vánggiằng co suốt mấy ngày, vốn chỉ nghĩ là làm việc quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiềulà tốt rồi, nhưng vài ngày trôi qua, tình trạng không thoải mái cũng khôngchuyển biến tốt đẹp, còn bắt đầu có cảm giác ghê tởm mãnh liệt.
Lam Vũ Khiết biết mình không thể đà điểu như vậy nữa, cô nên đi gặp bác sĩ.
Phòng vì đang đóng gói hành lý, có vẻ chật chội hỗn độn.
Hôm nay, cô chính thức chuyển đến nhà trọ của Lục Tình Xuyên, chuẩn bị nghênhhướng cuộc sống hoàn toàn mới của hai người, công ty chuyển nhà chuyên nghiệpđang ra ra vào vào chuyên chở vật phẩm riêng tư của cô.
Lục Tình Xuyên đã sắp xếp xong xuôi, cô hoàn toàn không cần lo lắng nhữngchuyện nhỏ nhặt này, bởi vì tối hôm nay, còn có một chuyện quan trọng hơn đangchờ cô —— cùng Lục Tình Xuyên tham dự tiệc sinh nhật của bà nội.
Đây là lần đầu tiên cô và người nhà của anh gặp mặt, vố là người thận trọng, từtuần trước cô đã bắt đầu lo lắng, đau khổ suy nghĩ nhiều ngày vẫn chưa được rõràng, cuối cùng đành phải nhận lời đề nghị của Lục Tình Xuyên, đem sự buồn rầuvề trang phục dự tiệc giao cho nhà tạo hình trang phục chuyên nghiệp xử lý.
Từ trong nhiều bộ lễ phục, cô tự chọn lấy một bộ áo eo cao xinh đẹp hình thứcđơn giản lại không kém phần long trọng, mặt gấm đính ngọc trai trắng, có vẻthanh lịch lại không mất vẻ tươi trẻ, thực thích hợp với cô, hi vọng buổi tốicó thể tạo cho người nhà của Lục Tình Xuyên một ấn tượng thật tốt.
Đột nhiên, một trận ghê tởm mãnh liệt, làm cho cô không thể không nhanh chóngchạy tới trước bồn rửa tay. Cô không ngừng mà nôn khan, trình độ thống khổ kia,cơ hồ khiến cô ăn không tiêu.
Không được, tình huống của cô bết bát như thế, bữa tiệc buổi tối biết làm saobây giờ?
Chờ cảm giác ghê tởm hơi biến mất, không nói hai lời, cô cầm túi lên, cực kỳnhanh đáp xe taxi thẳng đến bệnh viện.
Hơn một giờ sau, cả người cô ngây ngốc đi ra từ bệnh viện, hai tay không tự chủvuốt ve cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ, thì thào tự nói.
“Cục cưng, mình là mẹ, cục cưng...”
Cô mang thai, sau khi nghe được bác sĩ tuyên bố như vậy, cô ước chừng ngồi ởtrên ghế ngu dại vài phút, ngay cả đám bác sĩ, hộ sĩ đều lo lắng.
Đột nhiên, hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt rơi xuống. Cô rất là vui mừng, khôngnghĩ tới đã biết có thể mang thai con của Lục Tình Xuyên.
“Lam tiểu thư, cô có khỏe không?” Bác sĩ rất là lo lắng.
“Tôi rất khỏe.” Tay cô vội lau nước mắt đi, “Thực xin lỗi, tôi chỉ là quá caohứng, tôi sắp làm mẹ.”
Bác sĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi, kế tiếp dặn dò cô, giọng điệu cũng thoải máihơn.
Đi ra bệnh viện, niềm vui sướng còn dâng trào trong máu cô.
“Tình Xuyên biết, nhất định sẽ rất vui vẻ!” Làm sao bây giờ, cô lại cao hứngmuốn khóc.
Sau khi hít thở sâu vài lần, xác nhận mình đã bình tĩnh, cô bắt đầu nghĩ chuyệnnên làm kế tiếp.
Rửa mặt chải đầu thật tốt, sau đó đi phòng tạo hình làm tóc, đến tiệc sinh nhậtvới Tình Xuyên...
“Khi nào thì nên nói cho anh ấy đây? Đợi tí nữa nói? Hay là chờ tiệc qua đi,cho anh một kinh hỉ?”
Cô vẫn còn bần thần, ngồi trên xe taxi, thầm nhủ trong lòng thì Lục Tình Xuyênliền gọi điện thoại tới.
“Alo.”
“Vũ Khiết, em có khỏe không? Gặp bác sĩ chưa?” Mấy ngày nay cô choáng váng,khiến cho anh rất khẩn trương.
“Đã gặp, bác sĩ nói không có việc gì, nghỉ ngơi nhiều là tốt rồi.”
“Nhưng em rõ ràng còn nôn ói.”
“Đúng vậy a, nhưng bác sĩ nói không có vấn đề, anh đừng lo lắng, hiện tại emtốt hơn nhiều. Đang muốn trở về chuẩn bị một chút, thời gian không còn sớm,tiệc buổi tối không thể tới trễ.”
“Bà nội đang bị vây bởi đám thân thích từ nước ngoài trở về, anh phải ở bêncạnh bà nội hỗ trợ tiếp đón, không thể tự mình đi tiếp em, em chuẩn bị xong thìngồi ở đó, anh sẽ để tài xế đi đón em.”
“Được, em biết.”
“Vậy buổi tối gặp.”
Cúp điện thoại, Lam Vũ Khiết thúc giục tài xế xe taxi, bởi vì cô vội vàng trởvề rửa mặt chải đầu.
Sau khi thợ trang điểm giúp cô tạo nên một bề ngoài tản mát ra hơi thở mùa xuântự nhiên, che dấu khí sắc suy yếu vì nôn nghén, kiểu tóc cũng không có tạo hìnhquá phiền phức, búi mái tóc dài chạm vai lại chỉnh tề, sau đó cẩn thận cắm mộtđoá hoa ở trên, tô đậm ra hơi thở thiếu nữ.
“Cám ơn.” Cô cực kì chân thành cảm tạ nhân viên làm việc hôm nay, lại có thểkhiến cô trở nên xinh đẹp như vậy.
“Tôi dám nói, đợi Lục thiếu gia nhìn thấy, nhất định sẽ bị cô mê hoặc.”
Cô ngượng ngùng mỉm cười, tiếp nhận túi xách cùng màu với váy, ở phòng kháchđợi tài xế Lục gia.
Nói thực ra, cô thật đúng là không quen được hầu hạ chuẩn bị, như vậy, nhưng,gia thế bối cảnh của Lục Tình Xuyên không phải dân chúng bình thường, nếu đãquyết định muốn nắm tay anh cả đời, cô sẽ thuyết phục chính mình đi thích ứngcuộc sống của xã hội thượng lưu.
Mà cô, chỉ cần bảo trì trái tim vốn có của mình, không bị xa hoa truỵ lạc cámdỗ, vậy là đủ.
Lục Tình Xuyên vốn hăng hái, anh tuấn bức người, giờ phút này đang quần áo hỗnđộn đứng ở trong phòng, thân thể cao lớn của anh đứng ở trong trạng thái táobạo sắp không khống chế được.
Caravat bị vứt trên mặt đất, nút cài áo sơ mi bị mất vài cái, càng khỏi nói áolót, Tây phục, vớ, tất cả đều bị ném trên đất.
Biểu tình của anh hung ác nham hiểm giận dữ trừng mắt nhìn mẹ.
“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không cho con đi tiếp cô ấy?”
“Tình Xuyên, không phải ba ba đã nói rồi sao, khách hôm nay rất nhiều, conkhông thể tự mình bỏ lại khách liền rời đi, như vậy thực không lễ phép.” Lụcmẫu nhẫn nhịn nói.
“Sau đó liền phái người nhìn chằm chằm con từ đầu tới đuôi sao?” Anh không kềmchế được cơn giận dữ được nhìn mẹ mình, “Rốt cuộc ba mẹ đang làm cái gì? Từsáng sớm đã cảm thấy hai người đều rất kỳ quái, rốt cuộc đang gạt con cái gì?”
Đầu tiên là chìa khoá xe của anh yên lặng kỳ diệu bị lấy đi, ngay cả chiếc xebảo bối cũng không ở, ngay cả xe máy của anh cũng không biết bị đem đi nơi nào.
Quỷ dị hơn là, Lục gia từ trước đến nay an phận, hôm nay lại vô cớ nhảy ra mộtđống bảo vệ, rất là giống cai ngục của trại giam, chặt chẽ coi chừng từngngười ra vào Lục gia, trừ phi bảo vệ cho đi, bằng không, chỉ sợ ngay cả conmuỗi cũng đừng mơ tưởng bay vào dinh thự xa hoa này
Đúng lúc này, Lục Chí Vĩ đẩy cửa ra, “Cũng không phải phụ nữ, vì sao đổi quầnáo lại lâu như vậy? Người Đinh gia đã đến.”
“Người Đinh gia cái gì?” Ánh mắt Lục Tình Xuyên nghiêm nghị hỏi cha.
“Mau thay đổi quần áo, nhanh chóng xuống lầu với mẹ con, vợ chồng Đinh đổng củatập đoàn Đinh thị đã mang theo hòn ngọc quý trên tay bọn họ đến đại sảnh bữatiệc rồi, đừng để cho người ta đợi.”
“Cha, đây là có chuyện gì xảy ra? Không phải hai người đang an bài để con vàtiểu thư Đinh gia thân cận chứ?”
“Hiện tại thân cận còn kịp sao? Trên thực tế, ba đã bàn bạc với Đinh tổng, conphải cưới tiểu thư Đinh gia làm vợ.” Lục Chí Vĩ quả quyết nói.
“Qúa lắm rồi! Vì sao con phải cưới một người nữ không quen biết? Ba mẹ dựa vàocái gì giúp con làm loại an bài vớ vẩn này?” Anh nổi cơn thịnh nộ rồi, điêncuồng mà trừng mắt nhìn cha mẹ.
“Chẳng lẽ tiếp tục bỏ mặc để con và trợ lý nhỏ ở công ty anh an hem em sao?”Lục Chí Vĩ cũng bắt đầu bực bội rồi, “Ba thẳng thắn nói cho con biết, ba khôngthích Lam Vũ Khiết, cô ta không đủ tư cách trở thành con dâu Lục gia chúng ta.”
“Vì sao?”
“Môn không đăng hộ không đối, lý do này đầy đủ chứ?”
“Ba, khi nào thì ba cũng trở nên cổ hủ như vậy rồi?”
“Ba cổ hủ, nhưng ba thực lý trí. Con cho con là ai? Chẳng lẽ con không biết, ýnghĩa đại biểu sau ba chữ Lục Tình Xuyên kia sao? Con cho là, Lam Vũ Khiết yêucon, không phải vì suy nghĩ đến bối cảnh của con, không phải là bị Lục gia giàucó khắp nước hấp dẫn? Uổng công ba mẹ từ nhỏ đã dạy con thế nào, ngay cả điểmtự giác này cũng không có.”
“Vũ Khiết là thật lòng yêu con, cho tới bây giờ cô ấy vẫn hoàn toàn không thíchtiền bạc nhà của chúng ta.”
“Ánh mắt nào của con thấy cô ta không thích? Con căn bản là đã bị con nhãi kiamê hoặc.”
“Con tặng cô ấy lễ vật, kim cương châu báu, hàng hiệu tinh phẩm... Đồ gì có thểdùng đến lấy lòng phụ nữ, con đều tặng qua, nhưng Vũ Khiết nhìn cũng không nhìnmột cái, đem toàn bộ lễ vật trả về cho con, cô ấy căn bản không thích những đồcon tặng.”
“Ba chỉ có thể nói, lần này, con gặp được cao thủ rồi.” Sau khi nghe, biểu tìnhcủa Lục Chí Vĩ càng tệ hơn.
“Ba, ba đang nói bậy bạ gì đó?”
“Ba tin, Lam Vũ khiết là một cô gái thủ đoạn cao minh, tuổi còn trẻ, đã biếtthả dây dài câu cá lớn như thế nào, người khôn khéo giống cô ta, làm sao có thểđi thích mấy thứ châu báu trang sức, hàng hiệu tinh phẩm này? So sánh với toànbộ sản nghiệp của Lục gia, bất quá chỉ là lợi ích cực nhỏ, có ngốc mới không đểý.”
“Cô ấy không phải là người như vậy, ba không được nói xấu cô ấy!”
“Tình Xuyên, cho tới nay, con luôn làm cho ba ba thực yên tâm, tuy rằng thỉnhthoảng cũng có lỗ mãng hoành hành, ba ba cũng đều chiều con, nhưng lần này thìkhông được, chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của con, hơn nữa thậm chísẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp Lục gia, con không thể cứ khăng khăng một mực nhưvậy.”
“Người khăng khăng một mực là ba, chúng con là thiệt tình yêu nhau.” Mặc kệ anhnói như thế nào, cha anh căn bản không nghe, ấn tượng ban đầu của ông đã nhậnđịnh Vũ Khiết là cô gái ái mộ hư vinh.
“Tình Xuyên, con tỉnh lại đi, trên thế giới này có lẽ có tình yêu chân chính,nhưng điều kiện trước tiên là điều kiện hai bên phải tương xứng? Thân phận bốicảnh của con và cô ta kém rất xa, làm sao có thể có tình yêu chân chính?” Conquá ngây thơ rồi.
“Mặc kệ ba tin hay không, conyêu Vũ Khiết, trên thực tế, con đã cầu hôn rồi,hôm nay là cho cô ấy tới gặp mặt mọi người, mặc kệ mọi người có thích haykhông, đời này, người phụ nữ con muốn cưới chỉ có một mình Lam Vũ Khiết.” Ngữkhí của Lục Tình xuyên kiên định, ai cũng không thể thay đổi quyết định củaanh.
“Thằng nhóc này tại sao lại ngu xuẩn như vậy?” Lục Chí Vĩ tức giận đến đi lên,hung hăng cho anh một cái tát.
“Ông à!” Lục mẫu kinh hồn bạt vìa giữ chặt chồng.
Khóe miệng tanh tanh, cũng không ngăn chặn được lửa giận trong thân thể LụcTình Xuyên, ngược lại càng chọc giận anh hơn.
Anh cứng cỏi bất tuân trừng mắt nhìn cha, “Cha, cha không nên tức giận, cha tứcgiận, càng chứng minh lòng của cha vô cùng trống rỗng. Mà đó cũng là đang nói, nếulúc trước nhà mẹ đẻ của mẹ không phải có chút của cải thì hai người căn bảnkhông có khả năng yêu nhau, tình yêu của hai người thành lập ở trên điều kiệnvật chất, cho nên ba mới không tin tình cảm của con và Vũ Khiết!”
“Mày ——”
“Tình Xuyên, đủ, đừng chọc ba ba tức giận nữa.”
“Được, mày đã khăng khăng một mực, chúng ta sẽ chứng minh xem ai đúng ai sai.”
“Cha muốn chứng minh như thế nào?”
“Trong thời gian một tháng. Ba muốn con kết giao với Đinh tiểu thư một tháng,dụng tâm ở chung với cô ấy, lấy phương thức con yêu Lam Vũ Khiết, đi thử yêu côấy, nếu đến lúc đó còn không có biện pháp, ba sẽ hết hy vọng, chuyện hôn sự, bacũng sẽ không miễn cưỡng. Nhưng ——”
“Nhưng cái gì?”
“Ở trong một tháng này, ba cũng không cho con đi tìm Lam Vũ khiết, ba muốn khảonghiệm cô ta. Nếu các con thiệt tình yêu nhau, một tháng chia lìa ngắn như vậy,căn bản không là cái gì, chỉ cần cô ta yêu con, cô ta liền có thể nhịn quađược. Trái lại, nếu cô ta không chịu được, con liền hết hy vọng cho ba, ngoanngoãn một tháng sau đính hôn cùng Đinh tiểu thư, như thế nào?”
Một tháng...
Chỉ cần sống qua một tháng, anh và Vũ Khiết có thể đạt được sự đồng ý, bọn họchẳng những có thể danh chính ngôn thuận kết giao, cũng có thể quang minhchánh đại kết hôn, đến lúc đó, không còn ai có thể ngăn cản bọn họ yêu nhaunữa.
“Tốt, con đồng ý.” Vì Vũ Khiết, cái gì anh cũng nguyện ý nhẫn nại.
Vũ Khiết là con gián đánh không chết, anh tin tưởng cô nhất định có thể sốngqua một tháng khảo nghiệm này.
“Vì để cho con tuân thủ quy tắc, giao di động ra trước.”
“Ba?”
“Như thế nào, luyến tiếc? Con trai, ba sẽ không cho con đi mật báo.”
Lục Tình Xuyên không nói hai lời, lấy điện thoại di động ra, “Cho con gọi mộtcuộc điện thoại cuối cùng, báo cho cô ấy biết buổi tối sẽ có tài xế đi đón côấy.”
“Có thể, nhưng nhớ tuân thủ ước định của chúng ta.”
Cứ như vậy, Lục Tình Xuyên và ba đạt thành hiệp định.
Cúp điện thoại, anh ném điện thoại cho cha mình, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
Muốn gặp mặt thì gặp mặt, mặc Đinh tiểu thư kia có ba đầu sáu tay gì, anh cũngkhông sợ.
Anh nhất định sẽ làm cho cha đánh giá tình cảm của anh và Vũ Khiết với cặp mắtkhác xưa!
Chờ thật lâu, tài xế Lục gia vẫn không tới, Lam Vũ Khiết không khỏi buồn bực.
Cô gọi điện thoại cho Lục Tình Xuyên, cũng muốn hỏi tình huống, lại phát hiệnđiện thoại của anh ở trạng thái tắt máy.
Đứng dậy đi qua lại, một cỗ phiền chán không hiểu gắt gao chiếm đoạt lồng ngựccủa cô.
“Huh, Lục thiếu gia còn chưa tới sao? Cô đã đợi đã lâu rồi a, yến hội hẳn là đãsớm bắt đầu rồi?” Nhà thiết kế hỗ trợ tạo hình buồn bực hỏi.
Lam Vũ Khiết nhìn đồng hồ trên tay, cau mày.
Không được, còn đợi như vậy nữa cũng không phải là biện pháp, Tình Xuyên đãnói, yến tiệc sinh nhật hôm nay người nhà anh rất xem trọng, cô cũng không nênđến muộn vào lần đầu tiên gặp mặt, sẽ lưu lại ấn tượng xấu.
Quyết định thật nhanh, cô đáp xe taxi đi qua.
Đêm nay xe trên đường đặc biệt nhiều, rõ ràng hai bên có bốn dòng xe cộ, lạichật ních một chiếc lại tới một chiếc xe, cô trừng mắt nhìn đồng hồ trên tay,trong lòng vạn phần không yên, càng ngày càng đến gần Lục gia, tình trạng chậtních lại càng thêm nghiêm trọng.
“Kẹt xe a, hình như có đại nhân vật gì tới nha, bằng không tại sao có thể cónhiều xe truyền thông phỏng vấn như vậy? Chen chúc thành như vậy, chắc khôngqua được rồi.” Tài xế còn nói thầm.
Lam Vũ Khiết thăm dò nhìn nhìn trạng huống phía trước, tình hình kẹt xe quảthật nghiêm trọng, cô tính toán một chút, lấy tiền ra trả cho tài xế, “Cám ơn,để tôi tự đi là được rồi.”
Theo trạng huống trước mắt, không biết còn kẹt bao lâu, so với ngồi yên đợi,còn không bằng tự đi tới, dù sao độ cao giày của cô cũng không đến nỗi, đi mộtđoạn chắc không sao.
Đợi cô đi đến trước Lục gia, phát hiện trình độ long trọng của yến tiệc căn bảnlà vượt quá tưởng tượng, còn có bọn phóng viên ngoài cửa, mọi người xoa tay,giống như là đang đợi nghe đề tài gì.
Cúi đầu nhìn đồng hồ, phát hiện mình quả nhiên đến muộn, nghĩ rằng, lát nữaphải xin lỗi đàng hoàng mới được.
Lau mồ hôi chảy do đi bộ, Lam Vũ Khiết hít sâu một hơi, đang định lướt quađường, đám phóng viên truyền thông canh giữ ở cửa đang chán đến chết đột nhiênđứng dậy như ong vỡ tổ, sau đó phía sau chen chúc tới trước ùa về hướng cửa lớnLục gia, những tia sáng đèn huỳnh quang rơi xuống, loé lên sáng lạng như khóilửa.
“Lục tổng tài, xin hỏi tin tức đám hỏi có thật không?”
Cho dù Lục Chí Vĩ cười không đáp, biểu tình vui mừng nhướng mày, đã lộ ra tấtcả. Phu nhân bên cạnh, cũng mỉm cười vui sướng.
“Đinh tổng, đối với người chồng tiêu chuẩn của con gái, ngài có ý kiến gìkhông?”
Đinh tổng kéo phu nhân, mặt mày hớn hở nói: “Tốt lắm, là thanh niên rất xuấtsắc.”
Khi thấy người chông tiêu chuẩn xuất hiện, microphone lập tức đồng thời tiếnđến, “Lục thiếu gia, tính khi nào thì lấy Đinh tiểu thư về nhà?”
Lục Tình Xuyên khí vũ hiên ngang, Đinh tiểu thư tỏ ra thẹn thùng dựa sát vàoanh, cứ như con chim nhỏ, tiếng chúc mừng lập tức vang lên.
Thấy anh ta im lặng không nói, microphone lại trở xuống trước mặt Lục Chí Vĩ,“Tổng tài, khi nào thì tổ chức việc vui?”
“Tôi hi vọng chậm nhất là một tháng sau để cho hai đứa đính hôn trước, sau đólà có thể bắt tay vào chuẩn bị công việc kết hôn, tuy rằng tục lệ rối ren lạilộn xộn, bất quá, thân tộc trưởng vẫn hy vọng có thể chuẩn bị cho bọn nhỏ mộthôn lễ long trọng, khó quên, phải chuẩn bị hết sức kỹ càng.” Lục Chí Vĩ hàophóng tuyên bố.
Một tháng sau đính hôn, tiếp theo kết hôn...
Giữa đêm mùa hạ nóng nực này, toàn thân Lam Vũ Khiết lại lạnh như băng,.
Cô bị ngăn cản ở phía ngoài, giống như người không liên quan gì, nhìn, nghe, cảngười lạnh như băng.
Muốn đóng lỗ tai, tin vui từ trên trời giáng xuống này, lại không ngừng lặp đilặp lại bên tai cô.
Muốn nhắm mắt lại, nhưng sự kinh sợ quá độ, lại làm cho cô không khỏi trợn tohai mắt, không thể tin nhìn chằm chằm.
Muốn tìm kiếm một chút ấm áp, nhưng cảm giác lạnh như băng lại từng chút từngchút vây quanh cô, đông lạnh lòng cô.
Cô muốn tiến lên, chính mồm hỏi anh, có thật không? Tin tức những người này nóicó thật không? Nhưng, cô không thể động đậy.
Lục Tình Xuyên muốn kết hôn, tân nương lại không phải là cô, cô phải làm saobây giờ?
Lục Tình Xuyên cao lớn, giống kỵ sĩ thủ hộ ở bên người Đinh tiểu thư nhỏ nhắnmỹ lệ, vì cô ta ngăn cản Microphone của phóng viên, vì cô ta mở cửa xe, cẩnthận đưa đối phương lên xe, sau đó chuyên chú đưa mắt nhìn chiếc xe của giainhân đi xa.
Phong thái của anh, sự săn sóc ôn nhu của anh, làm trái tim của những nữ phóngviên ở đây đại loạn, bóp cổ tay không thôi.
Từ đầu tới đuôi, Lục Tình Xuyên đều không nhìn thấy cô.
Rõ ràng khoảng cách gần như vậy, lại xa xôi giống như cách trở bởi thiên sơnvạn thủy, làm cho ánh mắt của hai người, thủy chung không thể giao nhau.
Vốn tưởng rằng anh sẽ cả đời canh giữ ở bên cạnh mình, lại không dự đoán đượctình cảm lại đột nhiên biến chuyển, khiến cô trở tay không kịp, chỉ có thể trơmắt để anh đi mất.
Một trận choáng váng mãnh liệt đột kích, hại thân thể của cô không ngừng layđộng, cô ngã quỳ trên mặt đất, thật lâu không thể đứng dậy.
Nhìn Lục Tình Xuyên kiên quyết quay người vào nhà, nước mắt chứa đầy hốc mắtcủa Lam Vũ Khiết, liền tuôn ra vỡ đê.
“Vì sao không nhìn em? Em rõ ràng ở chỗ này, tại sao anh lại đối xử với em nhưvậy?” Khuôn mặt cô buồn bã thê lương thấp giọng đau đớn hỏi.
Không có ai trả lời cô, không ai chú ý tới cô, người cuối cùng tản đi, cô chỉcó thể dựa vào chính mình.
Đêm nay, vốn cho là đêm khởi đầu hạnh phúc, kết quả chỉ còn lại một mình cô côđơn nằm ở trên chiếc giường hai người to như vậy.
Không có Lục Tình Xuyên ôn nhu, cũng không có cái ôm của anh, trời nóng nực vôcùng, cô lại kéo chăn bông kỹ càng phủ lên thân mình, mới có thể ngăn nổi cảmgiác lạnh lẽo tràn ra từ dáy lòng.
Tin tức tối nay không ngừng lặp đi lặp lại truyền ra tin vui hai đại xí nghiệpđám hỏi, giống như là một lần lại một lần quất vào tim cô, đau đớn không chịu nổi.
“Không, sẽ không, Tình Xuyên sẽ không đối xử với mình như vậy, nhất định là cóhiểu lầm gì đó. Ngày mai, đợi ngày mai đến công ty, Tình Xuyên nhất định sẽgiáp mặt giải thích với mình.”
Cô không ngừng mà an ủi mình như vậy, thẳng đến khi không cô chịu được nữa, mệtmỏi ngã vào mộng đẹp, nỗi thống khổ mới tạm thời buông tha cô.
Sáng sớm tỉnh lại, đã bị cảm giác nôn nghén hung hăng giằng co gần một giờ,trình độ thống khổ, làm cho Lam Vũ Khiết vài lần đã cho là mình sẽ cứ như vậymà chết đi.
Ngồi liệt trên mặt đất hồi lâu, thẳng đến khi cảm giác thống khổ ép buộc ngườidần dần giảm đi, cô mới miễn cưỡng bò dậy.
Cô do dự có nên xin nghỉ phép một ngày hay không, nhưng đã có một bụng nghihoặc phải mặt đối mặt hỏi Lục Tình Xuyên rõ ràng, cô bất chấp thân thể khôngkhoẻ, xốc tinh thần lên đi làm.
Ánh nắng mạnh làm cho cô đầu choáng váng, thật vất vả mới đến công ty, khôngkhí lạnh khiến cô tạm thời không đến mức bị nóng đến hôn mê, chính là người luitới, đều dùng một loại ánh mắt thực quỷ dị nhìn cô.
Cũng đúng, cô đến muộn, so với giờ làm việc bình thường, cô ước chừng chậm nửagiờ, mọi người quăng ánh mắt khác thường về hướng cô, cũng là chuyện bìnhthường.
Sợ Lục Tình Xuyên đã gọi nhiều cuộc điện thoại cho cô, Lam Vũ Khiết bước nhanhvề hướng thang máy, bấm nút lầu 8, không muốn trễ thêm một giây nào nữa.
Mới đi ra khỏi thang máy, vài đồng sự tụ ở cửa phòng giải khát không biết đangnói chuyện gì, vừa nhìn thấy Lam Vũ Khiết, mọi người lập tức ăn ý mười phần, imbặt.
“Chào buổi sáng.” Cho dù buồn bực, cô vẫn lễ phép chào hỏi với mọi người.
“Ách, chào buổi sáng.” Các đồng nghiệp dùng biểu tình quái dị nhìn cô, lập tứcgiải tán, lưu lại Lam Vũ Khiết hãy còn khó hiểu.
Cô lắc đầu, bước nhanh về hướng chỗ ngồi của chính mình.
Không có tâm tư đoán ý người khác, hiện tại lòng cô rất thắp thỏm, muốn nhìnthấy Lục Tình Xuyên. Nhưng cả buổi sáng, trong bộ môn liên tiếp dặn dò côngviệc, mà máy điện thoại nội bộ lại chậm chạp không vang lên tiếng nào, thẳngđến giữa trưa, cô không nén được nữa, chủ động dùng di động liên lạc với LụcTình Xuyên.
Tắt máy, quái, tại sao anh không khởi động máy? Bởi vì lo ông, bà nội tùy thờicó thể gọi điện thoại cho anh, điện thoại của Lục Tình Xuyên chưa bao giờ tắtmáy, nhiều lắm lúc ngủ chỉnh thành chế độ rung, nhưng bắt đầu từ tối ngày hômqua, cô liền liên lạc với anh không được.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lam Vũ Khiết đại loạn, cô chỉ biết là, cô rất muốn gặp anh.
Bất chấp tất cả, cô cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại nội tuyến gọi đến phònglàm việc của anh.
“Alo, thư ký La, tôi là Lam Vũ Khiết, xin hỏi, hiện tại Lục tiên sinh có tiệnnghe điện thoại không?” Không biết sao, trước kia cô không có lo lắng sợ sêth,bây giờ lại khẩn trương đến phát run.
Chẳng lẽ là bởi vì mang thai, cho nên tâm tình phập phồng không ổn định?
“Vũ Khiết a, thật xin lỗi nha, Lục tiên sinh có khách, vừa mới rời phòng làmviệc, xin hỏi cô tìm Lục tiên sinh có chuyện gì không?”
“Tôi...” Cô nhất thời nghẹn lời.
“Vũ Khiết, chị phải nhắc nhở em, ở công ty, tất cả thông báo nhất định phải truyềntừ dưới lên trên theo thứ tự, em đã vào công ty lâu rồi, phải biết tuân thủ quyđịnh, từ giờ trở đi, em không thể trực tiếp gọi điện thoại đến phòng làm việccủa Lục tiên sinh như vậy, biết không?”
“... Thật có lỗi, em sẽ chú ý.” Cô khổ sở tuyệt vọng cúp điện thoại, cái loạicảm giác lạnh như băng này thình lình chiếm cứ lòng cô lần nữa, khiến nỗi bấtan của cô càng thêm mãnh liệt.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mới ngắn ngủi không đến hai mươi bốntiếng đồng hồ tất cả hoàn cảnh quen thuộc đều thay đổi?
Lam Vũ Khiết uể oải đến muốn khóc, dạ dày mơ hồ phát đau, lại không ngừng đốcthúc cô phải ăn chút gì đó, dù sao, bây giờ cô không phải một mình, mà là mộtbà mẹ tiêu chuẩn, cô có nghĩa vụ phải chăm sóc con của mình.
Mang theo ví tiền, cô cô đơn đứng dậy.
Mặc dù không có chút khẩu vị, nhưng cô vẫn miễn cưỡng đến cửa hàng tiện lợi ởkhúc cua, mua một lọ sữa cùng một cáu bánh bao, sau đó vẻ mặt cô đơn đi trở vềcông ty.
Trước thang máy, cô im lặng chờ đợi, ánh mắt buông xuống nhìn chăm chú vào giàycủa mình.
Cô chờ Lục Tình Xuyên tự mình giải thích với cô, nhưng mà theo thời gian từngphút từng giây trôi qua, cô đột nhiên hoài nghi chính mình, cô còn có cơ hộinghe được Lục Tình Xuyên chính mồm nói cái gì sao?
Cô thật sự bất an, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng bất an đến như vậy.
Trước mặt không phải là hiểm cảnh gì, nhưng cô có cố gắng cách nào cũng khôngthể xoay chuyển, bởi vì, biến đổi này không ở trên người cô, mà là xảy ra trênngười Lục Tình Xuyên, cô phát hiện mình căn bản không có cái loại lực lượngkinh người đủ để xoay càn khôn này.
Cô sợ, sợ tương lai tốt đẹp sẽ hoàn toàn hủy diệt vào một khắc này.