Tống Dịch thất thểu đi về hướng phòng bệnh của Cố Thành. Hắn chỉ dám đứng trước cửa phòng bệnh đưa mắt nhìn vào bên trong mà thôi.
Đêm hôm qua Tử Y đã thức trắng để chăm sóc cho Cố Thành, cô lau người và nắm lấy tay anh,
- Cố Thành, anh mau tỉnh lại đi. Tỉnh lại để em trả lại hết nợ ân tình cho anh. Sau đó anh muốn gì em cũng sẽ làm theo ý muốn của anh. Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ cùng nhau đi ngắm hoàng hôn ở biển. Xin anh đừng bỏ rơi em.
Anh đã hôn mê hơn một ngày. Cô sợ anh tỉnh dậy không nhìn thấy cô sẽ đi tìm. Sợ anh không làm sao chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này. Tử Y cảm thấy vô cùng có lỗi, chỉ bởi vì ở bên cạnh cô đã gây ra cho anh không ít đau thương.
Cô là sao chổi, ai ở bên cạnh cô đều sẽ nhận lấy kết cục bi thương.
Một kẻ mù, một kẻ sắp chết.
Tống Dịch đứng bên ngoài nghe thấy tất cả lời nói đầy yêu thương Tử Y dành cho Cố Thành. Những lời nói đó cô chưa từng nói với hắn bao giờ, cô chưa từng khóc vì hắn bao giờ.
Giữa hắn và Cố Thành, rốt cuộc ai mới là người đáng thương hơn đây?
Đáng lẽ ra khi nhìn thấy Cố Thành như vậy, hắn phải cảm thấy hả hê lắm mới phải. Hắn đã đạt được như ý nguyện nhưng thâm tâm hắn lại cảm thấy ghen tị.
Bởi vì Cố Thành có Tử Y ở bên cạnh. Còn hắn, hắn có ai chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-da-nguoc-ten-tra-nam-do-chua-/3470157/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.