- Tử Y, em đâu rồi? Trời đã tối rồi sao? Sao em không mở đèn lên? Tử Y anh không nhìn thấy gì cả...
- Tử Y, tôi xin em đừng chạy về phía cậu ta, ít nhất là trong khoảnh khắc này có được không?
Tống Dịch ghì chặt ôm lấy Tử Y trong lồng ngực. Hơi thở nóng rực ươn ướt từ gương mặt hắn chảy xuống dưới vai cô.
Tử Y đột nhiên chợt nhận ra, hắn đang khóc.
Người đàn ông này, cô không biết phải làm sao với hắn cả.
- Tử Y, em ở đâu rồi?
Không một ai đáp lại anh cả, chỉ có tiếng lặng thinh. Cố Thành khẽ thở dài. Anh nghĩ có thể cô đã đi rồi, cô đã quay trở về bên cạnh Tống Dịch rồi, cô không cần anh nữa. Bất giác một giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má anh, anh không biết mình đã khóc.
Anh đưa tay mò mẫm xung quanh để bước xuống giường, anh muốn mở đèn lên, hay là không mở sẽ tốt hơn? Có như vậy anh mới có thể che giấu đi cảm xúc hỗn loạn trên gương mặt anh lúc này. Anh không biết mình đã mù rồi, vẫn cố bước đi nhưng không may vừa bước xuống lại vấp ngã phải thứ gì đó mà ngã dài dưới đất.
Tử Y nhìn thấy cảnh đó vội vàng gỡ tay Tống Dịch ra khỏi người mình.
- Tống Dịch, tôi biết chú không có tôi, chú vẫn có thể sống được. Nhưng Cố Thành thì khác, anh ấy cần tôi. Bây giờ anh ấy rất cần tôi, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-da-nguoc-ten-tra-nam-do-chua-/3470158/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.