- Chủ tịch, không hay rồi, từ bên nhà mới gọi điện báo, phu nhân... phu nhân uống thuốc tự tử rồi. Hiện đang ở trong phòng cấp cứu. Tình trạng đang rất nguy kịch.
Tống Dịch ngay lập tức vội vơ lấy áo khoác chạy ra ngoài. Bỏ mặc Trình Khiêm chạy theo hắn gọi với theo muốn nói điều gì đó với hắn.
Tử Y được lập tức đưa vào bệnh viện. Qua hai tiếng, các bác sĩ lại lần nữa cứu được cô từ tay tử thần. Nhưng cô lại lần nữa rơi vào cuộc hôn mê sâu kéo dài hơn bốn ngày.
Tống Dịch bốn ngày không ăn không ngủ, hắn không thể nào hiểu nổi tại sao cô lại nhất quyết muốn rời khỏi hắn như vậy. Cho dù là dùng cái chết cũng không muốn ở bên cạnh hắn.
Cô hận hắn đến thế sao?
Hắn dùng mọi thủ đoạn giữ cô ở lại bên cạnh là đúng hay sai?
Hắn chỉ nghĩ là lấy đứa nhỏ thì sẽ ép cô trở về với hắn. Hắn ép cô quan hệ với hắn cũng chỉ là muốn nếu như cô có con của hắn, chắc chắn cô sẽ từ bỏ người đàn ông kia thôi.
Hắn không nghĩ rằng cô sẽ nghĩ quẩn như vậy. Đó không phải là điều mà hắn mong muốn.
Hắn không muốn đánh mất cô.
Còn đứa nhỏ sao cô có thể nhẫn tâm bỏ Đô Đô lại được chứ?
Hắn nhìn cô nằm trên giường bệnh trắng xóa, sắc mặt cô nhợt nhạt.
Đây là lần thứ ba hắn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô ở trên giường bệnh. Hai lần trước là vì bệnh tim trở nặng, lần này lại là cô chủ động tự tử.
Hắn muốn cô, muốn trái tim cô chứ không phải một thân thể lạnh ngắt nằm trong quan tài đá.
Có phải là hắn đã sai rồi không?
Có phải là hắn không nên cưỡng ép cô hay không?
Hắn không biết cách yêu một người. Vậy cô có thể dạy hắn cách yêu cô được không?
Hắn đưa Đô Đô đến bệnh viện thăm cô. Hy vọng cô có thể vì nghĩ đến thằng bé mà không nỡ từ bỏ nhân thế này.
Đô Đô khóc ôm lấy mẹ, từng lời từng chữ đó đều lọt vào tai của Tử Y khiến cho cô đau lòng không thôi.
- Mẹ ơi đừng bỏ Đô Đô mà.
Mẹ không muốn bỏ rơi Đô Đô đâu nhưng mẹ phải làm sao đây Đô Đô. Mẹ không thể nào chịu đựng được sự giày vò này nữa rồi.
Hai hàng mi khép chặt có chút run lên, đôi mắt chầm chạm mở ra. Cô nhìn thấy trần nhà trắng toát, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi.
Tống Dịch nhìn thấy cô tỉnh lại, vội vàng chạy vội đi gọi bác sĩ. Sau một loạt kiểm tra khái quát. Chỉ số nhịp tim và huyết áp cô dần trở lại bình thường.
Nhưng sâu trong đôi mắt cô là tăm tối tuyệt vọng. Thì ra tử thần lại một lần nữa từ chối cô rồi.
Cô đưa ánh mắt nhìn sang Tống Dịch đang lo lắng bên cạnh.
Bộ dạng này của hắn tại sao lại biến thành như thế này? Tống Dịch mà cô biết là một người đàn ông vô cùng cao ngạo, hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà dễ dàng rơi nước mắt.
Tống Dịch nắm chặt lấy bàn tay cô.
- Tại sao em lại muốn chết chứ?
Thì ra mạng cô quan trọng với hắn như vậy sao? Cô không tin đâu.
Cô cũng không dám ảo tưởng nữa, bởi vì ảo tưởng vị trí của mình trong tim người khác, cái giá phải trả sẽ rất cay đắng.
Cô rút bàn tay ra khỏi hai bàn tay run rẩy của hắn, hai bàn tay hắn chỉ còn nắm lấy không khí. Cô cười nhạt.
- Ra là chú hoảng như vậy là vì nghe tin tôi muốn chết à? Đáng tiếc là không phải tôi muốn chết đâu, chẳng qua là uống thuốc ngủ nhiều quá thôi. Mạng tôi dai lắm, không dễ dàng chết thế đâu.
Nhìn bộ dạng bất cần này của cô khiến hắn thực sự rất sợ. Hắn nắm lấy bả vai cô, giọng nói có chút run rẩy.
- Y Y, em đừng như vậy. Sau này tôi sẽ không bắt ép em làm những chuyện mà em không muốn nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]