- Đừng chống cự nữa. Em không thoát khỏi tay tôi đâu. Chúng ta là vợ chồng, đây là việc giữa vợ chồng nên làm với nhau thôi mà.
- Đồ khốn nạn! Ai là... vợ chồng với... ưm...
Còn chưa đợi Tử Y nói hết câu, Tống Dịch đã dùng bàn tay thon dài xoay mặt cô nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu dùng môi chặn môi cô lại. Hai bàn tay bị bàn tay to lớn của hắn khóa chặt tay trên đỉnh đầu.
Mặc cho cô giãy giụa kịch liệt, lưỡi hắn không ngừng liếm láp, mò vào mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô để chiếm lấy hơi thở.
Nụ hôn của hắn khiến cho cô cảm thấy ghê tởm. Cơ thể của hắn đã từng ra vào trên người của Hà Nghiên Nhi không biết bao nhiêu lần rồi. Điều đó khiến cho cô cảm thấy thật dơ bẩn.
Phía dưới chân quẫy đạp nhiều lần nhưng vẫn không hề hấn gì với một người đàn ông cao to và đang ở độ tuổi sung mãn như hắn.
Năm năm qua từ lúc cô rời đi, hắn không hề chạm vào phụ nữ. Số phụ nữ muốn bò lên giường hắn cũng không phải là ít nhưng đều bị hắn không đếm xỉa đến.
Bây giờ hắn đang khao khát muốn chiếm lấy cô. Hắn bây giờ chẳng khác nào con sói đói ăn chay năm năm, bây giờ hắn muốn hoàn toàn chiếm được cô.
Lúc trước chẳng phải cô luôn muốn hắn yêu cô sao? Bây giờ hắn si mê cô trong lòng bàn tay, hắn sẽ thỏa mãn mong muốn đó của cô. Cô còn muốn cái gì nữa?
Tống Dịch có thể cảm nhận được cả cơ thể Tử Y đang run rẩy vì sợ hãi, đôi môi cô tê dại theo từng cử động chà xát của hắn, giọng nói rên rỉ ngắt quãng của cô càng làm cho hắn thêm kích thích.
Khi hắn đang say mê hôn môi cô thì Tử Y cắn lấy môi dưới hắn thật mạnh khiến hắn bật máu. Tống Dịch bị đau, vội vàng buông môi cô ra. Hắn đưa tay quệt miệng thì thấy nó đã bật máu. Tử Y nhìn thấy như vậy thì nở một nụ cười khinh bỉ, hét lớn vào mặt hắn.
- Buông ra! Đừng có chạm vào tôi.
- Hôm nay tôi đặc biệt nhẹ nhàng em không muốn à? Phải rồi, chỉ có Cố Thành mới được phép như vậy thôi có đúng không?
Hắn cố nén sự tức giận ở trong lòng, hắn đưa tay cởi từng chiếc cúc áo, trên môi là nụ cười gian trá.
- Tôi tò mò không biết hắn ta có làm em thỏa mãn hay không?
- Tôi không phải là chú, loại phụ nữ nào cũng có thể đem lên giường được. Chú nhìn cho rõ đi, tôi không phải là Bạch Chi của chú, càng không phải là Hà Nghiên Nhi. Sẵn sàng không biết liêm sỉ mà thèm muốn chú.
Tống Dịch vứt chiếc áo xuống sàn, tay hắn mò vào trong di chuyển khắp cơ thể cô. Hắn thành thục cởi áo cô vứt xuống sàn, nhìn thân thể trắng mền dưới thân mà hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt thèm khát.
Lần đầu tiên hắn chạm vào cô, đêm đó là do hắn bị bỏ thuốc. Cảm giác điên cuồng và cảm giác tội lỗi đêm hôm đó khiến hắn chẳng thể nhớ rõ thân thể cô có vị gì? Sao trước đây hắn lại không nhận ra cô lại xinh đẹp đến nhường này, lại khiến cho người khác say mê đến như vậy.
Nếu như biết trước, hắn đã không để mất cô năm năm, không để cho cô phải đau khổ mà rời đi.
Không, bây giờ tất cả vẫn còn kịp. Hắn sẽ bù đắp lại tất cả cho cô, sẽ cho cô tất cả những thứ mà cô muốn.
Nhưng cô cần gì, muốn gì, hắn có thực sự hiểu hay không?
Hắn đè lên người cô, hôn dọc từ cổ xuống dưới xương quai xanh. Cơ thể của cô thơm mùi sữa tắm, hương thơm quyến rũ khiến tâm trí hắn ngất ngây. Hắn hôn lên lớp áo lót đang che chắn ngực cô.
Còn chưa dừng lại ở đó, hắn đưa tay cởi móc khóa áo lót, cặp ngực căng tròn bung ra trước mắt hắn. Hắn hung bạo xoa nắn bầu ngực cô, một bên tay mò xuống bên dưới cởi quần mình ra.
Tử Y mở to mắt nhìn khuôn mặt ti tiện của hắn đang thỏa mãn với thú tính của mình. Cô căm hận hắn bao nhiêu, cuộc đời của cô lúc nào cũng bị hắn xem như một cái giẻ lau mà chà đạp dưới chân.
Lần nào cô cũng không thắng được người đàn ông này.
Chỉ đành bất lực và buông xuôi.
Năm năm trước, hắn chà đạp cô, lấy đi sự trong trắng của cô, hại cô có thai sinh ra Đô Đô. Năm năm sau, hắn lại muốn một lần nữa dùng cách đê tiện này đoạt lấy cô.
Hắn nói hắn yêu cô đó. Mà trong tim cô chẳng cảm nhận được điều gì cả. Chỉ có tủi nhục và thống hận mà thôi.
Bàn tay bị khóa chặt, có vùng vẫy cách mấy cũng vô dụng. Hai mắt cô ửng đỏ tơ máu oán hận nhìn dáng vẻ hắn điên cuồng trên người mình.
- Tại sao hết lần này đến lần khác, chú chỉ biết xem tôi là một điếm? Một con điếm rẻ tiền giúp chú thỏa mãn ham muốn xác thịt. Yêu ư? Tình yêu bệnh hoạn này của chú không cảm thấy kinh tởm sao? Đã có khi nào chú thực sự muốn xem tôi là người chú yêu chưa?
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống giường, mái tóc cô xõa tung trên giường. Từng tiếng nấc nghẹn ngào của cô khiến hắn đột nhiên dừng lại, ngước mắt lên nhìn vào gương mặt đỏ hồng của cô.
- Tôi không hề xem em là loại phụ nữ để thỏa mãn xác thịt. Tôi thật sự muốn nghiêm túc đối xử với em là phu nhân của Tống gia. Ngoài em ra, ai cũng không được. Tử Y, tôi biết em hận tôi nhưng xin em hãy cho tôi lần này. Sau này tôi sẽ không làm em tổn thương nữa.
Dứt lời hắn liền tiến sâu vào cơ thể của cô, trong đáy mắt hắn gợn sóng. Tử Y nghiến răng căm phẫn, cô giày vò đôi môi nhỏ đến mức chảy máu.
Đau quá! Đau đến mức không chịu được!
Không phải là ở thân thể mà là ở trái tim.
Cô mệt rồi! Cô thật sự rất mệt!
Hắn không phải là trời nhưng cô vĩnh viễn không thể thoát khỏi được lòng bàn tay của hắn.
Dù cho là Tử Y trước đây hay là An Nhiễm bây giờ.
Hôm nay cũng giống như đêm đen năm năm trước. Đau đớn, tổn thương, những tủi nhục vẫn luôn đeo bám lấy cô. Cô có chạy đến đau cũng không thể chạy trốn được sự bất hạnh của số phận.
Cuộc đời của cô sao lại đau khổ đến như vậy? Cô cứ tưởng mình mạnh mẽ rồi, đủ sức để chống trả rồi nhưng thật ra cô chỉ là một con nhím nhỏ, chỉ có thể xù lông dọa nạt người khác.
Cuối cùng lại bị số phận giẫm đạp không thương tiếc.
Cô cứ tưởng hắn đã thay đổi rồi, hắn cũng biết nói tiếng người rồi. Chỉ cần cô không đồng ý, hắn sẽ tôn trọng cô. Nhưng mà cô lầm rồi, hắn là một tên ác quỷ, hắn há coi cô là một con người sao?
Hắn nói hắn thật sự muốn ở bên cô, không làm cô tổn thương nữa. Nhưng hành động và lời nói của hắn lại hoàn toàn đối lập với nhau. Tình cảm rẻ mạt đó của hắn có khiến cho cô cảm động hay không?
Cô khinh!
Sao ông trời lại giày vò trái tim cô như vậy? Rốt cuộc kiếp trước cô đã nợ Tống Dịch những gì mà đến bây giờ vẫn phải trả cho hắn?
- Cơ thể của tôi có vị gì vậy Tống Dịch? Vị ngọt, đắng hay là mùi vị của thứ tanh tưởi khi bị thân thể nhơ nhớp dơ bẩn của chú chạm vào vậy?
- Em đừng nói mình hạ tiện nữa có được không?
- Phải rồi, hạ tiện thì mới xứng với thứ cặn bã như chú chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]