- Chú có thấy ai nhặt hoa trong thùng rác ra đem cắm lại vào bình hay không? Lòng thành của chú đối với tôi nó cũng giống như là bó hoa này vậy, không nhặt thì cảm thấy tiếc, nhặt lại thấy dơ bẩn. Chú hiểu chứ?
Tống Dịch đen mặt. Cô đây là đang trực tiếp so sánh hắn với rác sao? Một thứ rác thải cô đã đem vứt vào thùng rác rồi sẽ không nhặt lại nữa.
Tử Y hất bàn tay đang đặt trên vai mình ra. Hắn muốn yêu cô? Nhưng cô lại chẳng cần tình yêu đó. Tình yêu của hắn rẻ mạt và dơ bẩn giống hệt con người hắn.
Tình yêu của hắn là kiểm soát, là ràng buộc, là muốn chiếm hữu cô. Cho dù... cô đã nói với hắn rằng, thứ duy nhất hắn có thể điều khiển chỉ là thể xác của cô mà thôi. Còn trái tim cô vĩnh viễn không ở đây, vĩnh viễn không thuộc về hắn.
Nếu như hắn nghĩ chỉ cần tặng cho cô vài bông hoa, nói những lời đáng thương trước mặt cô sẽ khiến cho cô tha thứ mà quay về bên cạnh hắn thì hắn đang lầm rồi đó.
Cô ở đây là để giày vò hắn, để cho hắn chịu đựng cảm giác nhìn người mình yêu thương đối xử lạnh lùng và tàn nhẫn đến chết tâm. Hắn sẽ phải sớm hối hận thôi vì đã giữ cô lại bên cạnh mình.
Cô đau khổ rồi, vậy thì hắn cũng nên một lần nếm thử đau khổ đi.
Như vậy mới công bằng chứ!
Đời có vay có trả.
Tống Dịch đã nhiều lần vạch tim mình ra để xem trái tim chứa đầy sỏi đá đó của hắn, tại sao lúc trước lại có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.
Thỏa mãn khi cô nghe lời sống như một thế thân của người hắn yêu, thỏa mãn khi thấy cô đau khổ. Không bao giờ để ý đến những giọt nước mắt của cô rơi xuống vì hắn. Không phải là hắn không biết cô khóc vì hắn mỗi đêm. Không phải là chưa nhìn thấy cô cầu xin hắn. Nhưng hắn đều phớt lờ tất cả.
Hắn quên mất, cô không phải là Bạch Chi của hắn. Cô có trái tim, có máu thịt, có suy nghĩ riêng.
Khi cô yêu hắn, hắn chính là tất cả đối với cô.
Khi cô không còn yêu hắn nữa, trong tim hắn cô chính là tất cả.
Cô được gì sau khi biết đến cái tên Tống Dịch? Chẳng được gì cả, chỉ có đau khổ và những vết sẹo sâu ở trong tim mà thôi.
- Chú cũng không cần bắt ép bọn họ gọi tôi là phu nhân đâu. Tôi không phải vợ chú, hiện tại không phải, tương lai cũng sẽ không phải.
Tử Y còn chưa nói xong, đột nhiên Tống Dịch ôm lấy cô, bàn tay to lớn siết chặt lấy eo cô.
- Vậy thì hôm nay tôi sẽ biến em thành vợ thực sự của tôi.
Môi bạc phả hơi thở nóng bỏng vào chiếc cổ thon mềm của cô. Hắn giữ lấy gáy cô, ép coi tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của hắn.
Ánh mắt hắn liếc nhìn Lý Mai đang đứng gần đó. Người làm thấy vậy thì hoảng hồn vội lui ra, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Không ai cứu cô cả, không một ai trong căn nhà này dám đứng ra ngăn cản tên ác ma này cả. Tất cả đều bàng quang đứng nhìn cô bị hắn chiếm đoạt.
Tử Y kháng cự, không ngừng đánh vào ngực hắn. Môi hắn chà xát lên môi cô, ép cô há miệng để lưỡi hắn luồn vào trong. Cô muốn la lớn lên nhưng không thể, môi cô đã bị hắn khóa chặt.
Đôi môi lạnh lẽo chạm vào môi cô khiến cô không khỏi rùng mình. Tất cả những lời phản kháng của cô đều bị hắn đoạt lấy, nuốt vào trong.
Tống Dịch đang rất mê mẩn với mùi hương trên người cô. Hơi thở quen thuộc sau bao nhiêu năm gặp lại khiến cho hắn có cảm giác điên cuồng.
Chỉ cần hôm nay hắn khiến cho cô thuộc về hắn, cô sẽ không có còn ý nghĩ muốn chạy trốn hắn nữa.
Đôi mắt hắn đỏ rực, hắn trầm mặc thả Tử Y xuống giường, đưa tay cởi cà vạt trên cổ áo, cổ áo sơ mi bị hắn mở tung, cúc áo rơi lả chả. Không hề giấu đi ý định chiếm lấy cô lúc này.
Tử Y bất giác sợ hãi lùi về sau, trợn trừng mắt nhìn hắn, ký ức kinh hoàng đêm hôm đó lại tràn về. Cô dùng chân quẫy đạp về phía hắn.
- Thả tôi ra! Đồ đê tiện!
- Đừng chống cự nữa. Em không thoát khỏi tay tôi đâu. Chúng ta là vợ chồng, đây là việc giữa vợ chồng nên làm với nhau thôi mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]